Tiết Gia Tiểu Nương Tử
Chương 14 : Tình yêu
Ngày đăng: 22:48 21/04/20
Đại hoàng là một con chó săn có thân hình cực lớn, nhưng thoạt nhìn bộ lông thâm nâu của nó giống như một con sói.
Bình thường chó đều nhận thức chủ, cho dù chạy ra ngoài, cuối cùng vẫn sẽ chạy về nhà. Nhưng con chó săn này lại vô chủ, ít ra chủ nhân nó
không phải ở làng Hồ Lô. Đầu năm kia, con chó săn này tháng nào cũng đều chạy đến làng Hồ Lô hai lần, hoặc là chạy đến trong sân nhà ai đó đùa
giỡn chó cái, hoặc là nằm phơi nắng trên cát, rất thích ý.
Lâu dài, người trong thôn không còn e ngại ngoại hình hung mãnh của nó nửa, cũng có người có chủ ý muốn nuôi nó, lúc nó chạy đến thì quăng
thịt cho nó ăn. Nhưng con chó này lại không biết đạo lý, cho thịt liền
ăn, ăn xong bỏ chạy, quả thực chính là một con bạch nhãn lang không quen được nuôi dưỡng! Sau đó không còn ai muốn nuôi nó, những kẻ vô lại tham ăn muốn bắt nó làm thịt, bọn đó cũng liều lắm, đừng nhìn bình thường nó ngoan ngoãn, lúc bộc phát sẽ trở nên hung mãnh lạ thường, một cái nhào
tới đã cắn nát chân người đó, bởi vì cứu không kịp mà đi đời nhà ma.
Thôn nhân sợ nó tiếp tục đả thương người, liên hợp lại muốn bắt nó, nó
liền lắc lắc đuôi chạy vào núi, đã lâu cũng chưa xuất hiện.
Lần nó xuất hiện, đó là do Tiết Thụ ôm về, thì ra nó đấu nhau một hồi
với mãnh thú, bị cắn máu chảy đầm đìa, ngã xuống đất không thể nhúc
nhích, vừa may bị Tiết Thụ bắt gặp... Khi đó cách lần trước nó đả thương người hơn nửa năm, thôn nhân đã bớt tức giận, hơn nữa Tiết Thụ lại liều mình che chở nó, một bộ ai muốn đánh chết chó, trước hết đánh chết hắn, thôn nhân đành tha nó một mạng, cũng không dám trêu chọc nó nữa.
Chó săn ở Tiết gia đã chừng mười ngày, với Tiết Tùng, Tiết Bách đều có vẻ xa lạ, lại cực kỳ thân thiết với Tiết Thụ, cho dù Tiết Thụ đặt cho
nó một cái tên quê mùa không phù hợp với diện mạo cũng như uy danh của
nó, nó cũng không tức giận, chỉ cần Tiết Thụ gọi một tiếng “Đại hoàng”,
nó sẽ ngoan ngoãn chạy về bên cạnh Tiết Thụ, mặc kệ có ai cho nó ăn
thịt, hay đang lúc cùng chó cái xxx, tóm lại Tiết Thụ kêu nó làm gì nó
đều làm. Thôn nhân thấy, đều nói đại hoàng có linh tính, coi Tiết Thụ là chủ nhân của nó.
Đáng tiếc Đại Hoàng cũng không nghĩ như vậy, nó vẫn còn chạy vào trong núi, vừa đi chính là hơn nửa tháng, chơi đủ lại chạy về làng Hồ Lô,
chạy thẳng đến Tiết gia.
Liễu Ngọc Nương đương nhiên biết quan hệ của Tiết Thụ với Đại Hoàng,
cho nên khi đại hoàng nhe răng, nàng đã run run xin tha với Tiết Thụ:“Tiết Thụ, vừa rồi ta chỉ là muốn nói giỡn với nương tử của ngươi thôi,
các ngươi tuyệt đối đừng để trong lòng. A, nhà của ta còn có việc, sẽ
không quấy rầy vợ chồng son các ngươi nữa, ta đi, ta đi, ngươi kêu Đại
Hoàng đứng sang một bên được không?”
Tiết Thụ không nói chuyện, nhìn xem Đại Hoàng, lại nhìn nhìn nữ nhân
vô cùng chật vật này, giống như cân nhắc rốt cuộc có nên để nàng đi hay
không.
”Bởi vì nàng là nương tử của ta!” Tiết Thụ cười đáp, mắt phượng cong cong, đơn thuần tựa như đứa nhỏ.
Ngực Diệp Nha đột nhiên có chút khó chịu, “Vậy nếu ta không phải nương tử của chàng, chàng còn có thể tốt với ta như vậy sao?”
Tiết Thụ trên mặt tươi cười nhất thời cứng đờ, nương tử chính là nương tử, làm sao có thể không phải?
”Nàng là nương tử của ta!” Như muốn chứng minh cái gì, hắn la lớn,
giọng nói to lớn làm Đại Hoàng nằm bên cạnh cả kinh ngẩng đầu lên, nhìn
trái nhìn phải, nghi hoặc nhìn bọn họ, không rõ mới vừa rồi hai người
còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau, sao bây giờ lại đột nhiên ầm ỹ vậy.
Diệp Nha rũ mắt xuống, Tiết Thụ căn bản không có trả lời vấn đề của nàng...
Có lẽ là hắn không hiểu khác biệt trong đó?
Ngẩng đầu, khẩn trương nhìn chằm chằm nam nhân của mình, nàng áp chế
chua sót không hiểu trong lòng, cười cười với hắn: “Đúng vậy, ta là
nương tử của chàng. Được rồi, mau mặc quần áo vào đi, chúng ta về nhà!”
Nàng thật sự là hy vọng xa vời, sao có thể trông cậy vào một tên cái ngốc biết nói chuyện yêu đương chứ?
Mặc kệ Tiết Thụ hiểu hay không, hắn bằng lòng đối đãi tốt với nàng,
cũng đã rất khó được. Con người sống trên đời này, nên thấy đủ, nếu
không cũng chỉ có thể đổi lấy thêm phiền não.
Nhưng là, vì sao trong lòng vẫn có chút mất mát?
Có phải bọn họ tốt với nàng, đều là vì thân phận con dâu của nàng hay không?
*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--* ai, tiểu nữ nhân cảm thấy mất mát a...
Tình yêu không có khả năng một lần là có thể tiếp nhận, ta muốn viết
chính là tình cảm từ từ thấu hiểu lẫn nhau, tiến độ có thể hơi chuyện,
hy vọng mọi người vẫn đồng hành cùng ta.