Tiết Gia Tiểu Nương Tử
Chương 13 : Mắng chửi người
Ngày đăng: 22:48 21/04/20
“Đại ca, huynh có biết nhà ai muốn bán đất sao? Đại ca?”
Bởi vì hiện tại đúng là mùa thu hoạch lúa mì, hiếm có người muốn bán, Diệp Nha hỏi một câu, không nghĩ đến lâu như vậy chưa nghe được câu trả lời, ngẩng đầu thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tiết Tùng đang nhìn
nàng.
Dung mạo của Tiết Tùng và Tiết Thụ có ba phần tương tự, đều là da màu
đồng cổ, khuôn mặt đường nét kiên nghị, mắt phượng hẹp dài. Nhưng khác
với Tiết Thụ trong sáng tinh thuần, mắt hắn thâm thúy mà nội liễm, như
một đầm nước yên tĩnh, làm cho người ta không thể nhìn thấu, hơn nữa hắn trầm mặc không thích cười, Diệp Nha ít khi dám nhìn thẳng hắn. Nay mạo
muội gặp phải ánh mắt hắn như vậy, trong lòng nàng giật mình, bản năng
quay đầu nhìn về phía hàng rào nuôi gà con, lập tức lại có chút buồn
cười, đại ca cũng không phải quái vật, nàng sợ cái gì chứ.
Mặt trời vừa ló dạng, tia sáng ấm áp chiếu khắp nơi, vì mặc váy dài
thuần sắc, váy nàng lung linh tản ra một tầng ánh sáng. Gương mắt trắng
noãn của nàng hơi hơi phiếm hồng, lông mày thanh tú hơi nhíu lại sau đó
lại giãn ra, khóe môi mang theo ý cười nhạt, như nghĩ đến chuyện gì thú
vị, một người ở đằng kia vụng trộm cười.
Tiết Tùng chưa từng gặp qua tư thái tiểu nữ nhi tươi mát rực rỡ như vậy, không khỏi nhìn xem ngây người.
”Nương tử, ta đút gà ăn xong rồi, chúng ta ra bờ sông bắt cá đi.” Tiết Thụ vung ra chút thức ăn cuối cùng, đứng lên, vừa lúc chắn giữa hai
người.
Diệp Nha “Ừ” một tiếng, nghi hoặc nhìn về phía Tiết Tùng.
Tiết Tùng đã khôi phục bình tĩnh, nhớ tới câu hỏi của Diệp Nha, nói:“Nhà chúng ta cũng không còn nhiều tiền lắm, mua ruộng tốt chỉ có thể
mua một mẫu, sau đó chi tiêu đều phải dè chừng. Không bằng mua ba mẫu
đất hoang, đến lúc đó ta với nhị đệ sẽ chịu khó một chút, thu hoạch cũng không đến mức quá kém, muội cảm thấy thế nào?”
Tiền trong nhà đều ở trong tay Diệp Nha, buổi sáng nàng cho Tiết Bách
hai thỏi bạc phòng khi cần dùng đến, số còn lại chưa đến sáu lượng. Nàng thực tán thành chủ ý của Tiết Tùng, xung quanh làng Hồ Lô có rất nhiều
đất hoang không ai muốn, một lượng bạc có thể mua một mẫu lận.
”Rất tốt đó đại ca, vậy huynh tính khi nào thì đi đàm phán với thôn trưởng? Nếu không muội đưa tiền trước cho huynh đi?”
Tiết Tùng gật đầu, “Cũng tốt, để chốc lát huynh đi xem.” Sớm một chút quyết định, sớm một chút khai hoang.
Cứ như vậy, Tiết Tùng chậm rãi đi đến nhà thôn trưởng, Diệp Nha ôm thùng gỗ ra bờ sông giặt quần áo với Tiết Thụ.
Sông rộng đến ba trượng, thượng nguồn hơi sâu, nghe Tiết Thụ nói có
thể hụt tay hắn, nhưng ở hạ nguồn lại có chỗ sâu chưa tới đầu gối hắn.
Diệp Nha dặn dò hắn bắt cá cẩn thận, tự mình ngồi xổm xuống chỗ nước cạn giặt quần áo, nhìn hắn mang theo gậy nhọn bắt cá chạy về phía trên.
Chờ nàng giặt xong áo ngoài của Tiết Bách, bên kia đã không thấy bóng người.
Tuy nói hắn bơi quen nước, nhưng nàng cũng có chút lo lắng, thường thường quay đầu hướng bên kia nhìn dáo dác.
”Ồ, tiểu muội chính là nương tử của Tiết Thụ phải không? Cũng rất chịu khó đó, sớm như vậy đã ra đây làm việc.”
nói thuận miệng. Đương nhiên, nếu là bình thường, nàng cũng không dám
quang minh chính đại làm chuyện xấu trước mặt mấy nương tử người ta như
thế, nhưng nàng nhận định Diệp Nha là cùng loại với nàng, mới muốn nói
kích nàng.
Diệp Nha không nghĩ tới da mặt nàng ta dày như vậy, tức giận đến tay
đều run run, thoáng nhìn qua đôi chân trần và bộ ngực thấm nước của Tiết Thụ, nghĩ đến Liễu Ngọc Nương không kiêng nể gì ở phía sau đánh giá
hắn, nàng không áp chết được lửa giận trong lòng, đột nhiên dừng lại,
xoay người che trước người Tiết Thụ, mắng thẳng Liễu Ngọc Nương: “Ngươi
còn biết xấu hổ hay không?” Nàng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên mắng
chửi người, mắng xong mặt đều đỏ.
Liễu Ngọc Nương kinh ngạc nhìn nàng, nghi nói: “Diệp tiểu muội tử,
muội dễ dàng thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ còn là xử nữ sao?”
”Ngươi...”
”Ngươi có đi hay không? Ngươi nếu còn đi theo chúng ta, ta sẽ... Ta sẽ kêu Đại Hoàng cắn ngươi!” Tiết Thụ kéo Diệp Nha, vốn định sẽ nói rằng
muốn đẩy Liễu Ngọc Nương xuống sông, nhưng bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, chỉ vào phía sau Liễu Ngọc Nương sửa miệng uy hiếp. Đại ca từng nói,
không được đánh nữ nhân, vậy nếu để cho đại hoàng là được rồi chứ gì?
Đại Hoàng?
Liễu Ngọc Nương sắc mặt trắng bệch, run rẩy xoay người, quả nhiên
trông thấy một con chó to lớn đứng trong bụi cỏ, dùng một đôi tròng mắt
thâm nâu nhìn chằm chằm nàng!
Nghĩ đến người trong thôn kính sợ Đại Hoàng, nàng sợ tới mức rút lui
từng bước, không ngờ con chó to lớn này bộng nhảy vụt ra, nháy mắt đã
đứng trước người nàng, bộ lông mềm mại dưới ánh nắng buổi sáng lòe lòe
tỏa sáng, nhưng bộ lông có sáng đến đâu, cũng không bằng hai hàm răng
trắng của nó cực kỳ chói mắt lúc nhe răng với nàng, đặc biệt mấy cái
răng nanh rất sắc bén...
Tiết Thụ sẽ không thật sự muốn kêu Đại Hoàng cắn nàng chứ?
Liễu Ngọc Nương hai chân như nhũn ra, muốn ngã xuống đất, nhưng nàng
không dám động đậy, sợ con súc sinh đó thật sự nhào vào nàng!
*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình--*: Thế nào, mọi người đoán được chưa, nhân vật trọng yếu đó chính là Đại Hoàng.
Cái gì, mọi người không thấy Đại Hoàng trọng yếu sao? Làm sao có thể
như thế, không có Đại Hoàng, ngốc lão nhị làm sao biết ăn thịt như thế
nào??? ( hắc hắc, tiểu thịt nướng vẫn là cất vào tủ lạnh để dành thôi
~~~)
Hố hố, ai chơi thua, thì không được sử dụng bạo lực nha...