Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 28 :

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Tiết Tùng và Tiết Thụ lại lên núi, Diệp Nha ngồi đầu giường gần lò sưởi, tiếp tục vá áo lót hôm qua gác lại.



”Có người ở nhà không?” Ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nữ yếu ớt, nếu

không phải trong nhà không có người, im lặng như tờ, chỉ sợ nàng cũng

không nghe được.



Giọng nói này có chút quen tai, nhưng không phải nhị thẩm cũng không

phải Xuân Hạnh, trong nhà vẫn là lần đầu tiên có người ngoài đến, Diệp

Nha nhanh chóng buông quần áo xuống, vội vàng đi ra ngoài. Khi nàng mở

cửa phòng bếp, liền thấy bóng dáng yêu kiều, yểu điệu ngoài cửa hàng rào tre, không khỏi sửng sốt, sao nàng ta đến đây?



Nghe tiếng cửa phòng mở, Hạ Hoa giật mình, dù biết Tiết Tùng lúc này

chắc chắn không ở nhà, nhưng nàng ta vẫn khẩn trương, thấy Diệp Nha sau

khi hơi sững sốt bèn bước về phía mình, nàng ta miễn cưỡng nở nụ cười,

khóe mắt vụng trộm quan sát hai bên, sợ bị người khác nhìn thấy. Nàng ta thừa dịp cha mẹ ra ngoài lặng lẽ tới đây, nếu có người qua lại lắm lời

rơi vào tai bọn họ, chỉ sợ về sau bọn họ không để nàng ta ra ngoài nữa,

cho đến tháng sau xuất giá. Nghĩ đến càng ngày càng gần ngày xuất giá,

lòng nàng ta lại đau khổ, vì duyên phận của nàng ta và hắn đã không thể

cứu vãn.



Diệp Nha kéo cửa hàng rậu ra, nhìn Hạ Hoa trước mắt rõ ràng đang lo lắng bất an, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”



Hạ Hoa hơi cúi đầu, đôi tay mảnh khảnh gắt gao túm chặt khăn lụa, “Ờ, có chút việc muốn làm phiền ngươi, có thể, có thể cho ta vào trong nói

không?”



Diệp Nha trầm mặc, mặc dù nàng không biết chuyện cũ của Hạ Hoa và Tiết

Tùng, nhưng ngày ấy Tiết Bách đã nói rất rõ ràng, Hạ Hoa phải lập gia

đình, về tình về lý, nàng ta không nên tới Tiết gia, nếu như bị người

khác bắt gặp, không chừng sẽ khiến mọi người bàn tán, đối với ai cũng

không tốt.



Nàng không nói lời nào, ý tứ quá rõ ràng. Hạ Hoa không ngờ Diệp Nha sẽ

đối xử với mình như vậy, nhưng đối phương hiện tại là nữ chủ nhân danh

chính ngôn thuận của Tiết gia, nàng ta lại ôm tâm tư không nên có, xác

thực không thể cưỡng cầu nàng thân thiện khách khí.



”Diệp... Diệp muội muội, ta, ta cũng không có chuyện gì, chỉ là, có thể

làm phiền ngươi giúp ta chuyển cái này cho đại lang không?” Sự xót xa

trong lòng và nỗi uất ức làm nước mắt nàng ta trào ra khóe mi, nàng ta

không muốn để nàng thấy bộ dáng khóc lóc của mình, cúi đầu, đưa hà bao
tay, nghĩ nhiều vậy làm gì, xử trí hà bao này thế nào, đại ca tự có

quyết định.



Nhưng nàng không ngờ, người đầu tiên nhìn thấy hà bao không phải Tiết Tùng, mà là Xuân Hạnh ăn trưa xong tới tìm nàng chơi.



”Nhị tẩu, hà bao này tẩu làm hả?”



Xuân Hạnh ngồi xếp bằng trên giường đất, hai tay đang cầm hà bao Diệp

Nha đã nhận, chăm chú thưởng thức, “Con bướm sinh động thật, cây trúc

cũng rất đẹp, nhị tẩu, tẩu dạy ta đi?” Nàng vui vẻ đi đến bên cạnh Diệp

Nha, ôm cánh tay nàng làm nũng. Nghe nói nương của Hạ Hoa trước kia từng học qua cách thêu Tô tú[1], mỗi khi nhàn rỗi đều thêu khăn lụa, hà bao

đem lên thôn trấn bán, đắt gấp mấy lần bình thường đấy. Nàng chỉ theo

mẫu thân học cách thêu đơn giản nhất trong thôn, chưa từng thấy qua thứ

tốt hiếm thấy thế, nhưng thứ nhị tẩu thêu rất đẹp, nếu nàng học được, về sau có thể kiếm chút đỉnh tiền nha!



[1]Trung Quốc có mấy vùng có nghề thêu nổi tiếng được gọi là tứ đại danh tú gồm: Tô tú 苏绣 của Tô Châu (Giang Tô),Tương tú 湘绣 của Hồ Nam, Thục

tú 蜀绣 của Thành Đô (Tứ Xuyên), Việt tú 粤绣 của Quảng Đông.



Phàm là nữ nhân, đều có chút đố kỵ, Diệp Nha cũng không ngoại lệ, lúc

này nghe Xuân Hạnh khen Hạ Hoa, trong lòng nàng bốc lên giấm chua.



Nàng lấy lại hà bao trong tay Xuân Hạnh, nói dối: “Không phải, đây là lần trước ta lên thôn trấn nhặt được.”



Xuân Hạnh nghe xong, bả vai nhất thời sụp xuống, ngẫm lại cũng đúng, nhị tẩu ở sau núi, đâu có cách thêu khéo léo vậy?



Thấy bộ dáng đáng thương của nàng ấy, Diệp Nha nhịn không được nở nụ

cười, cố ý kéo dài giọng: “Nhưng... Ta biết cách thêu tốt hơn, muội muốn học không?”



Nàng rất ngốc, không khéo tay bằng người khác, nhưng nàng lại gặp được sư phụ giỏi.



Khuê phòng Tôn phủ có hai danh thêu nổi tiếng, một người tinh thông Tô

tú, một người chuyên nghiên cứu Thục tú, thời điểm nàng bị điều đến, sư

phụ thêu Tô tú chê nàng ngốc, chỉ giao cho nàng làm chút việc vụn vặt,

sau đó không biết vì sao, nàng lại được sư phụ Thục tú nhìn trúng, gọi

nàng tới bên cạnh, hỏi nàng mấy vấn đề, liền chính thức bái sư.



Đương nhiên, sư phụ dạy nàng mười mấy cách thêu phức tạp, nàng chỉ học

được bốn, năm loại, nhưng so với cách thêu Tô tú đơn giản nhất kia của

Hạ Hoa, nàng tin kỹ năng thêu thùa của nàng hơn hẳn nàng ta!