Tiết Gia Tiểu Nương Tử
Chương 29 :
Ngày đăng: 22:48 21/04/20
Ngày đó Tiết Bách trôi qua với tinh thần bất định
Hắn ngồi ở vị trí sát cửa sổ học đường, tư thế ngồi ngay ngắn, tựa như
chăm chú nhìn nam tử áo xám đứng ở phía trước, nghe giọng Triệu tiên
sinh trầm bổng du dương giảng bài, nhưng chỉ có hắn biết, kỳ thực hắn
không nhìn cái gì, cũng không nghe gì hết. Toàn bộ tinh thần của hắn
đều tập trung vào những hình ảnh triền miên nóng rực trong đầu, hắn
không muốn nghĩ tới nhưng hắn không khống chế được bản thân mình. Bất kể hắn làm việc gì, bước đi cũng vậy, đọc sách cũng vậy, luyện chữ cũng
vậy, hình ảnh đó vẫn vững vàng quanh quẩn ở đó gạt đi không được
Hắn ảo não nắm tay gõ gõ trán. Tiết Bách à Tiết Bách nàng là chị dâu
ngươi, nàng khâu quần áo, làm cơm cho ngươi, nàng chăm sóc huynh trưởng, người thân của ngươi, sao ngươi có thể không tôn trọng nàng nhiều lần
thế?
Không được, cho dù chỉ là một ý nghĩ cũng không được!
Đúng vào lúc này, Triệu tiên sinh kêu hắn đọc thuộc lòng một đoạn văn.
Tiết Bách nhanh chóng tập trung tinh thần, vội đứng dậy, trong thời gian ngắn ngủi nhớ lại bài, hắn hờ hững đáp, giọng nói trong trẻo như mưa
đánh mâm ngọc.
Triệu tiên sinh ý vị xâu xa nhìn hắn, lại hỏi tiếp hàm nghĩa mấy câu
trong đó, nghe hắn đối đáp trôi chảy, bèn gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi
xuống.
Trải qua một phen này, tinh thần Tiết Bách cuối cùng cũng trở lại bình
thường, không dám suy nghĩ lung tung nữa. Lễ vật biếu tiên sinh mỗi năm
năm lạng, một năm vào học đường đọc sách mười tháng, một ngày là mười
sáu, mười bảy văn tiền, hắn không được phép lãng phí.
Cuối giờ mùi đầu giờ Thân (tức 3 giờ chiều), buổi học kết thúc, Tiết
Bách thu dọn giấy bút xong, chào mấy vị đồng môn có quan hệ thân thiết,
thẳng theo còn đường dẫn tới trấn Bắc trở về.
Nói chung là lúc nhàn hạ, giấc mơ tối qua lại không chùn bước xông vào.
Thân thể trắng mịn như ngọc, gò má e thẹn như hoa Hải Đường, đôi mắt
long lanh như nước, vặn vẹo giãy giụa, nghênh tiếp quấn quanh, chân thật như thật sự đã xảy ra.
”A! Thiếu gia ngài không sao chứ?”
Tiếng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên bên tai, trong nháy mắt Tiết Bách giật mình tỉnh giấc, lúc này mới ý thức được mình đụng vào người ta.
Hắn vừa thẹn vừa mắc cỡ, gấp rút đưa tay ra đỡ nam tử áo trắng trước mặt.
Nhưng tay hắn lại bị gã sai vặt mặc áo xanh bên cạnh đẩy ra, “Ngươi không được chạm vào thiếu gia của ta!”
Tiết Bách kinh ngạc, không tự chủ nhìn gã sai vặt đó, chỉ thấy ‘hắn
ta’ môi hồng răng trắng, vóc người nhỏ bé, trợn mắt nhìn hắn, gương mặt
lại nổi lên hai rặng đỏ ửng, yêu kiều xinh đẹp, rõ ràng là một cô nương
mà!
Đang mải suy nghĩ, thiếu niên mặc áo trắng thản nhiên bình tĩnh đứng
lên, lưng hắn ta quay về phía Tiết Bách, hai tay tùy tiện phẩy vạt áo,
nghiêng mặt nói gã sai vặt: “Không được vô lễ, hắn không cố ý.” Nói
xong, thân thể cũng hơi xoay chuyển, tựa như muốn xoay người lại, nhưng
không biết vì sao dừng lại, nhìn cũng không thèm nhìn hắn, gọi ‘gã sai
vặt’ rồi đi
Chỉ một nghiêng mặt, nhưng cũng đủ khiến Tiết Bách nhận ra, đối phương cũng là một cô nương, còn là một cô nương rất xinh.
Hắn không khỏi nhíu mày, một cô nương không chịu ở nhà, lại bắt chước
trong tuồng kịch nữ phẫn nam trang ra ngoài như vậy, rõ là...
Đây là trách cứ nàng xen vào việc người khác q? Nàng hơi oan ức, “Vâng, ta nhớ rồi.”
Tiết Tùng nghe được sự oan ức của nàng, mắt thấy nàng muốn đi vào, buột
miệng giải thích:“Đệ muội, ngươi, ngươi đừng hiểu lầm, ta bảo ngươi đừng để ý tới nàng, là vì nàng như thế, rất dễ khiến người khác dèm pha.”
Trong giọng nói có thêm sự lo lắng hiếm có, trong lòng Diệp Nha mềm
xuống, hắn chỉ đơn thuần bảo mình không cần để ý đến Hạ Hoa à?
Nghĩ vậy, lòng nàng dễ chịu hơn, nhưng không nhịn được giải thích cho
mình: “Đại ca, ta không muốn nhận, là nàng nói nàng thích ngươi, ngươi
cũng thích nàng, ta mới giúp một tay..... Ngươi yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ không tự ý nhận đồ của nàng nữa. Nhưng hầu bao này tính sao
đây?”
Tiết Tùng như bị sét đánh.
Hạ Hoa nói hắn thích nàng ta?
Hắn căn bản không nhớ nàng ta trông ra sao mà!
Sớm biết nàng ta còn dây dưa, lúc trước hắn đã không nên vì muốn cưới
một nương tử giúp đỡ chăm nom trong nhà mà đồng ý gặp mặt nàng. Trước
đó, ngoại trừ miêu tả của Tam đệ, hắn căn bản không chú ý tới người này, không chỉ có Hạ Hoa, hắn cũng không có chú ý tới bất kỳ cô nương nào.
Hắn muốn lên núi săn thú kiếm tiền nuôi gia đình, hắn muốn dạy dỗ Nhị đệ cách làm người, hắn muốn cẩn thận chăm non Tam đệ bảy tuổi của hắn, đâu có tâm tư suy nghĩ những chuyện khác?
Ngay cả đêm đó Hạ Hoa hẹn hắn ra ngoài, đó mới là lần đầu tiên hắn
nghiêm túc nhìn nàng ta, chỉ một chút cũng không có ý khác. Nàng ta mở
miệng nói chuyện, hắn yên lặng lắng nghe, nàng ta hỏi hắn cái gì, hắn
đáp cái đó, chẳng có câu dư thừa nào. Trong lúc hắn cảm thấy nàng chậm
chạp không nói gì nữa, hắn nghĩ thái độ của mình quá lãnh đạm, muốn cố
gắng nói chút gì đó, cha mẹ Hạ Hoa đã đuổi tới mắng hắn một trận. Cũng
chính vào lúc ấy, hắn mới biết chuyện này vốn là Hạ Hoa đơn phương, nàng ta cũng không nói cho cha mẹ biết, càng đừng nói tới trưng cầu sự đồng ý của bọn họ.
Hắn đã sớm biết, với tình cảnh nhà hắn sẽ không ai đồng ý gả vào. Tâm ý
của Hạ Hoa đích thực làm hắn sinh ra một phần hi vọng, có lẽ sự thực đã
chứng minh, đó cũng chỉ là giả thuyết, bất kể thế nào cũng không thực
hiện được, nên hắn bảo Hạ Hoa đừng tới tìm hắn nữa, chuyện này nhất định không có kết quả, hắn không muốn phiền phức, cũng không có thời gian
tâm trí.
Hắn cho rằng chuyện này đã sớm kết thúc, lại không ngờ Hạ Hoa lại tới
nữa. Nghe nói hình như nàng ta sắp lập gia đình, cần gì phải làm thế
chứ?
Hắn chìm đắm trong ảo não tự trách, Diệp Nha đâu biết tâm tư của hắn?
Thấy hắn rất lâu không nói gì, còn tưởng hắn do dự rốt cục nên xử lý hầu bao này thế nào! Vì sao phải do dự? Nhất định là vì trong lòng có người kia, muốn nhận nhưng không thỏa đáng, không nhận thì tình ý khó bỏ.....
Nhưng bất kể ra sao, nhiệm vụ của nàng cũng đã hoàn thành, chuyện còn lại hắn tự quyết định đi.
Nàng đẩy rèm cửa ra lần nữa, vừa rồi Tiết Thụ còn giục nàng nhanh một
chút, nàng biết hắn tại sao lại giục, ngẫm lại xấu hổ muốn chết.
”Ta không thích nàng.”
”Đệ muội, ta chưa từng thích nàng, hầu bao này hay là ngươi cầm đi, làm
phiền ngươi tìm cơ hội trả lại cho nàng.” Tiết Tùng cầm hầu bao nhét vào tay nàng, sải bước ra sân sau. Nhịp tim hắn giờ rất loạn, hắn cần yên
lặng một chút.
Hắn không nghĩ ra tại sao phải giải thích rõ ràng, tại sao không thể
chịu nổi việc nàng tiếp tục hiểu lầm. Hắn vốn có thể nhận hầu bao, suốt
đêm đi Hạ Hoa gia, cách vách tường ném đồ vật vào, nhưng hắn hi vọng
nàng biết, giữa hắn và Hạ Hoa chẳng có quan hệ gì. Về phần nguyên nhân,
hắn cũng không rõ ràng!