Tiết Gia Tiểu Nương Tử
Chương 31 :
Ngày đăng: 22:48 21/04/20
Tối hôm qua cùng Tiết Thụ náo loạn nửa đêm, Diệp Nha căn bản không có thời
gian nghĩ chuyện hầu bao, nhưng sáng ngày hôm sau, sau khi nàng đem hầu
bao bỏ vào túi áo vẫn luôn cân nhắc làm sao đi tìm Hạ Hoa, lại phải giải thích với nàng ấy như thế nào, nếu không hay kêu Xuân Hạnh cùng đi?
Trong lòng nàng có tâm sự, tất cả biểu hiện hết trên mặt, bộ dạng rất là rối rắm.
Tiết Tùng thấy nàng có vẻ mệt mỏi, bỗng nhiên cảm thấy yêu cầu của bản
thân vô cùng không ổn. Hạ Hoa là vì hắn mới tìm tới cửa, hết thảy phiền
toái đều là từ hắn mà ra, hắn làm sao có thể đem chuyện trả lại hầu bao
phó thác cho nàng? Tính tình nàng dịu dàng thủ lễ như vậy, khẳng định
không nghĩ tới chuyện đầu cơ trục lợi, chỉ biết nghĩ biện pháp tự mình
trả lại hầu bao cho Hạ Hoa, chẳng những phải thật cẩn thận sợ bị người
bên ngoài nhìn thấy, còn phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với nghi ngờ
của Hạ Hoa, khó trách tối hôm qua không có ngủ ngon.
Hắn hẳn là nên tự mình giải quyết.
Tiết Tùng lập tức làm quyết định, sau khi ăn xong liền lấy hầu bao về,
buổi tối lặng lẽ ném vào trong nhà Hạ Hoa, mặc kệ là ai nhặt được, tin
rằng Hạ Hoa nhất định sẽ hiểu.
Không được, nếu nàng ấy tiếp tục dây dưa thì phải làm thế nào?
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Tháng tám năm trước Hạ Hoa hẹn hắn ra ngoài, đêm đó hắn đã cùng Hạ Hoa
nói rõ ràng, từ nay về sau hai người không còn quan hệ gì nữa, nàng đừng tới tìm hắn hoặc tam đệ hắn nữa, sau đó không bao lâu, cha mẹ nàng đã
hứa gả nàng cho Tiền lão gia trấn trên làm thiếp, đáng lẽ cuối năm sẽ gả đi nhưng vì tổ phụ Tiền lão gia qua đời phải giữ đạo hiếu, vì thế mới
bị chậm trễ thời gian. Mà trong hai năm nay, hắn với nàng không nói với
nhau một câu nào, có mấy lần thiếu chút nữa đã gặp mặt, hắn thấy từ xa
liền đi đường vòng, nàng cũng đi tìm tam đệ mấy lần, bất quá tam đệ biết mình đối với nàng vô tình, cũng biết giữa hai người không có bất luận
khả năng nào liền lãnh đạm cự tuyệt thay nàng truyền lời.
Hắn cảm thấy thái độ của bọn họ đã rất rõ ràng rồi, tại sao Hạ Hoa còn cho rằng hắn thích nàng?
Hắn có chút đau đầu, rốt cuộc nữ nhân này đang nghĩ gì vậy!
Có lẽ hắn nên giáp mặt nói rõ ràng với nàng, nói với nàng bản thân từ đó đến giờ đều chưa từng thích nàng, nàng mới có thể hết hy vọng?
Chờ Tiết Bách rời đi, Tiết Tùng cũng không kiêng dè Tiết Thụ, trước mặt
hắn nói với Diệp Nha: “Đệ muội, tối hôm qua ta nghĩ không chu toàn, hầu
bao đó vẫn là không nên làm phiền muội, muội đưa cho ta đi, ta sẽ tự
mình trả cho nàng ấy.”
Diệp Nha giật mình, nhưng cũng không cảm thấy trút được gánh nặng. Hạ
Hoa từng nói, đợi gả là rất khó ra cửa, một đại nam nhân như Tiết Tùng
từng có khúc mắc với nàng ta, thứ nhất rất khó có cơ hội gặp nàng ta,
thứ hai vạn nhất bị người ta nhìn thấy, lời ong tiếng ve càng bay đầy
Nhìn bóng lưng của nàng biến mất ở cửa, Hạ Hoa lâm vào thâm trầm tuyệt
vọng, nương trước giờ luôn nói một là một, hai là hai, thật sự nàng sẽ
không thể bước ra khỏi cửa.
Nàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống hầu bao trong tay.
Nghĩ đến sáu năm lưu luyến si mê, trằn trọc chờ đợi hai đêm nay, nàng không cam lòng cắn môi.
Nàng không tin, không tin Tiết Tùng không có chút tình ý nào đối với nàng, hay là hắn căn bản không có nhận được hầu bao?
Đúng rồi, ngày đó, nữ nhân kia có vẻ như không muốn làm giúp nàng, nhất
định là nàng ta gạt Tiết Tùng, tự tiện đem hầu bao trả về.
Không được, nàng nhất định phải nghĩ cách gặp hắn một lần, nàng phải giáp mặt để hỏi rõ ràng!
-----------------------------------------------------------
/*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--*/
Lão đại: cô nương, cám ơn ngươi đối với ta cuồng dại một mảnh, ta thụ
sủng nhược kinh, thì ra ta không phải một chút mị lực đều không có, ta
vẫn còn lo lắng nàng ấy chướng mắt ta đây, lần này thì tốt rồi, ngươi để ta ý thức được bản thân vẫn có ưu điểm, nhưng mà, ngươi thật sự suy
nghĩ nhiều quá...88, ta đến trước mặt nàng lượn một chút đây, ta rốt
cuộc có tự tin rồi!
Nửa canh giờ sau.
Diệp Nha kỳ quái nhìn cánh tay để trần của người nào đó lúc ẩn lúc hiện
trước mặt nàng, quay đầu hỏi lão tam: đại ca có phải trúng tà hay không?
Lão tam cũng không ngẩng đầu lên: không phải trúng tà, nghẹn hỏng rồi mà thôi, ngươi cho hắn ăn chút thịt đi.
Vì thế, tối hôm đó, trên bàn cơm Tiết gia nhiều hơn một mâm gà hầm.
Lão đại yên lặng nhìn chằm chằm chỗ thịt đó, trong lòng mắng mẹ ruột một trăm lần!!!
Lão nhị thấy vậy, bay nhanh gắp hai cái đùi gà, một cái cho nương tử, một cái mình tự ăn.
Diệp Nha nhìn lão nhị cười ngượng ngùng, quyết định buổi tối cho hắn ăn
thịt, sau đó gắp đùi gà trong chén cho lão tam, tối hôm qua hắn rất ra
sức, phải bồi bổ thật tốt.
Khoé miệng lão đại lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ nổi lên một đám lửa...
Đi làm trở về, giai nhân màu da tiểu khoai tây biến thành khoai tây nướng rồi!!!