Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 32 :

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Ngày tháng sáu như sắc mặt trẻ con, thay đổi thất thường.



Những cơn mưa rào bất chợt đến mạnh mẽ, bầu trời xanh lam bỗng nhiên tối lại, nhuộm đen cả một vùng trời, những giọt mưa to bằng hạt đậu ào ào

trút xuống, làm hại thôn dân bỏ lại việc đồng áng tranh thủ chạy trở về, người vừa về đến cửa nhà, còn chưa kịp thay xiêm y ướt đẫm ra, hay ghê, trời tạnh mưa, thật là biết làm khổ người.



Diệp Nha đứng ở cửa nhà bếp, vẻ mặt lo lắng nhìn màn mưa mờ mịt bên

ngoài. Bỗng một trận gió thổi tới, cuốn những giọt nước mưa hắt vào mặt

nàng, vào áo nàng, nàng lui về sau mấy bước, nâng tay lau đi những giọt

mưa mát lạnh trên mặt, không khỏi run rẩy một chút.



Trận mưa ngày hôm nay đến vừa vội vã vừa dữ dội, từ xế trưa đến tận bây

giờ, đã kéo dài vài canh giờ rồi mà vẫn không hề có xu hướng nhỏ đi, mắt thấy không bao lâu nữa trời sắp tối đen hoàn toàn, ba huynh đệ vẫn còn

chưa trở về. Nàng lo lắng cho Tiết Bách, sợ hắn mạo hiểm đội mưa trở về, nhưng nàng cảm thấy Triệu tiên sinh luôn luôn coi trọng hắn, cho dù

không giữ hắn lại trấn trên qua đêm cũng sẽ mượn ô cho hắn dùng, cho nên cùng lắm là hắn trở về trễ hơn so với thường ngày, hẳn là sẽ không gặp

chuyện không may.



Nàng càng lo lắng cho Tiết Tùng và Tiết Thụ. Giờ này bình thường đáng lẽ bọn họ đã trở về rồi, hôm nay đang ở nơi nào trú mưa sao? Nhưng mưa

càng lúc càng lớn, nếu bọn họ vẫn trú mưa, buổi tối sẽ phải bị đói, cũng không có chỗ ngủ, nhưng nếu mạo hiểm đội mưa chạy về, trên núi đường

trơn, mưa lớn nhìn không rõ, ngộ nhỡ té ngã thì làm sao bây giờ?



Đến nơi này sắp được một tháng, nàng chưa bao giờ lo lắng giống như hôm nay vậy, đứng ngồi không yên.



Phía sau truyền đến tiếng gà gáy râm ran, Diệp Nha quay đầu ngạc nhiên

phát hiện cửa Bắc bị mưa tạt vào, rơi xuống trên thân mấy con gà đang

cúi đầu xúm lại. Nàng vội vàng bước qua, dời lồng gà vào trong, nhìn mấy con gà không an ổn cọ quậy bên trong lồng, nàng cười cười, lúc trước

mua hai mươi con gà con, đã chết ba con, còn lại đám này đã sắp lớn bằng nấm đấm Tiết Thụ rồi.



Cất lồng gà xong, nàng đi phòng đông nhìn một chút, khép tất cả các cửa sổ lại, sau đó đi sang phòng tây.



Kết quả phát hiện mái nhà phòng tây bị dột, còn là vị trí đầu giường đặt gần lò sưởi.



Nàng vội vàng dời cái chăn đi, đến phòng bếp cầm cái chậu gỗ đặt trên

giường hứng nước mưa. Cũng may mái nhà cỏ tranh coi như kín kẽ, cách một hồi mới có vài giọt nước mưa. Nếu giống như dãy mưa bên ngoài tí tách

rơi xuống như vậy, nàng nghĩ đêm nay chắc khỏi ngủ luôn.



Nàng ngồi trên giường miên man suy nghĩ, bỗng nhiên từ trong sân truyền

đến tiếng bước chân, trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng chạy ra ngoài đón.



Tiết Bách đứng trước cửa cất ô, áo dài trên người, trừ bỏ phía sau lưng, cơ hồ ướt đẫm toàn bộ.



”Tam đệ, sao hôm nay đệ trở về sớm như vậy?” Nàng kinh ngạc hỏi, giờ này bình thường đáng lẽ hắn vừa mới tan học thôi!



Tiết Bách cầm ô đứng dưới mái hiên, xoay người nhìn nàng: “Triệu tiên

sinh thấy mưa quá lớn, sợ bọn đệ về nhà trễ sẽ gặp khó khăn, buổi trưa

liền tan học.” Thấy đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, chứa đựng lo

lắng, hắn nghi ngờ nói: “Đại ca bọn họ còn chưa về sao?” Trong nhà rất

im lặng, điều này rất không bình thường.
Trong chớp mắt mưa lớn xối xả làm cả người nàng ướt đẫm, cổ cảm giác

lạnh lẽo này chui thẳng vào xương cốt tứ chi nàng, lạnh thấu tâm can.

Nếu Tiết Thụ gặp chuyện không may, nàng thật sự không sống nổi nữa, nàng rất vất vả mới có cuộc sống yên ổn này, có nam nhân thương nàng chiếu

cố nàng, nếu hắn gặp bất trắc…



“Đại ca, các huynh không sao chứ?”



Bên ngoài truyền đến tiếng kêu kinh hỉ của Tiết Bách, giống như trước

khi chết bắt được một cành gỗ nổi, đem nàng sắp tắt thở từ trong hồ nước kéo lên.



Nàng vọt ra ngoài cửa, đã thấy trên vai Tiết Tùng khiêng cái gì, đang

nói chuyện với Tiết Bách, mà đầu đất của nàng, vốn đang đứng bên cạnh

bọn họ, nhưng vừa nhìn thấy nàng, hắn lập tức cầm theo con thỏ xám to

mập chạy nhanh tới, vừa chạy vừa kêu: “Nương tử, chúng ta săn được thứ

tốt, đại ca nói có thể bán được rất nhiều tiền.”



Nàng nhìn bóng dáng cao lớn của hắn chạy trong màn mưa về phía nàng,

nhìn nước mưa phủ đầy khuôn mặt của hắn cũng che giấu không được sự hưng phấn, nhịn không được che miệng bật cười, nước mắt tràn mi.



Nàng không cần những thứ quý giá hiếm lạ, chỉ cần bọn họ không sao là tốt rồi!



----------------------------------------------------------------



/*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--*/



Giai Nhân cười quyến rũ: Khuê nữ, đêm nay ta xuyên thành ngươi được không?



Diệp Nha thận trọng: Tại sao?



Giai Nhân chảy nước miếng: Ta muốn trêu chọc lão đại, ta muốn đùa giỡn ngốc thụ, ta muốn đánh gục lão tam, cắn cổ của hắn…



Diệp Nha mặt đỏ: Không được, tất cả bọn họ đều là của ta!



Giai Nhân tức giận đến lật bàn: Vậy ngươi hành động nhanh chút aaaaaaaa!



Diệp Nha bất đắc dĩ khinh bỉ: Đó không phải chuyện ngươi quyết định sao? Ngươi đem chúng ta biến thành tính tình như vậy, ngươi để chúng ta cởi

mở như thế nào? Lập tức ăn thịt, độc giả sẽ mắng ta không biết rụt rè,

mắng đại ca tam đệ không bằng cầm thú!



Giai Nhân hộc máu: gào khóc oa oa oa! Ta nhịn ta nhịn còn không được sao!!!



(Thịt thịt chung quy vẫn là ở lúc động tình, kiên trì kiên trì tiếp tục

kiên trì, mọi người trăm ngàn lần đừng thúc giục thịt của lão đại và lão tam, ta sẽ cả giận, kỳ thật ta so với mọi người còn gấp gáp…Khó khăn

mới có tính khiêu chiến, rất nhanh sẽ được ăn, dễ dàng có được sẽ mau

chán…)