Tiết Gia Tiểu Nương Tử
Chương 6 : Chăm sóc
Ngày đăng: 22:48 21/04/20
Diệp Nha hợp lực với Tiết Thụ khiêng Tiết Tùng đến trên giường đất ở phòng đông.
Nhìn nam nhân hôn mê bất tỉnh, Diệp Nha kéo ghé tới mép giường, không
ngừng lau nước mắt cho Tiết Thụ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hỏi: “A Thụ,
trong làng có đại phu không? Đại phu là người biết xem bệnh...” Sợ hắn
không rõ, lại giải thích thêm một câu.
Tiết Thụ khó hiểu nhìn nàng, mờ mịt lắc đầu.
Diệp Nha bối rối, nàng mới đến đây, cơ bản là không biết tình hình
trong làng Hồ Lô, muốn đi ra ngoài hỏi thăm, lại sợ Tiết Thụ không thể
chăm sóc tốt cho Tiết Tùng. Nhìn quần áo Tiết Tùng đầy máu, nàng chỉ có
thể lựa chọn tin tưởng Tiết Thụ, “A Thụ, chàng mau đi đến nhà thôn
trưởng, nói với thôn trưởng rằng đại ca bị bệnh, xin ông ấy dẫn chàng đi tìm đại phu!”
”Đại ca có thể chết hay không?” Tiết Thụ đột nhiên hỏi, giọng nói có chút run run, đại ca chảy nhiều máu như vậy...
Diệp Nha vỗ vỗ tay hắn, ôn nhu trấn an: “Không có đâu, chỉ cần A Thụ
mời được đại phu về, đại ca sẽ không sao nữa, chàng mau đi đi, nhanh
chóng tìm đại phu, nhớ phải nói với đại phu, đại ca bị thương rất nặng,
biết không?” Nàng không dám nói nhanh quá, Tiết Thụ còn đang lo lắng,
nàng chỉ có thể trông cậy vào hắn đi tìm đại phu.
”Ta biết rồi!” Tiết Thụ lau nước mắt, chạy cái vèo ra ngoài.
Diệp Nha bình tĩnh lại một chút, vén rèm lên buộc lại gọn gàng, nhanh
chóng đi vào phòng bếp múc một thau nước, muốn rửa sạch vết thương cho
Tiết Tùng. Mười một tuổi nàng đã bị bán vào Tôn phủ, lúc vừa mới vào
phủ, nàng không biết gì cả luôn làm sai chuyện, bị đánh không ít, cũng
nhờ mạng lớn mới vượt qua được. Trải qua năm năm làm nô bộc, tuy rằng
cuộc sống rất gian khổ, nhưng cũng học được không ít thứ, biết nếu chậm
trễ xử lý, vết thương sẽ dễ dàng sinh mủ.
Kéo ghế gỗ qua kế bên mép giường, Diệp Nha đặt thau nước lên đó, đứng
dậy vén vạt áo của Tiết Tùng lên, “Đại ca, muội lau vết thương dùm
huynh.” Mặc kệ hắn có nghe thấy hay không, nàng đều phải giải thích hành động của mình, nếu không trong lòng nàng rất bất an.
Tiết Tùng tất nhiên không thể nghe thấy giọng nói của nàng, lẳng lặng nằm ở đó, chân mày nhíu chặt vì đau đớn.
Cởi ra quần áo dính đầy máu, lồng ngực gầy gò bên trong liền hiện ra
trước mắt nàng, cơ bắp rắn chắc, Diệp Nha xấu hổ nhắm mắt lại, trong
quan niệm của nàng, ngoại trừ trượng phu, nàng không thể để người khác
thấy thân thể của nàng, càng không thể chủ động nhìn xem thân thể nam
nhân khác. Nhưng mà, nếu không cởi quần áo ra, nàng không thể nào rửa
sạch miệng vết thương cho Tiết Tùng được, so với an nguy của Tiết Tùng,
bước nhanh vào trong, trong miệng mắng to: “Thằng nhóc con, thấy nương
tử ngươi hiểu chuyện như vậy, ta sẽ giúp đại ca của ngươi một lần, lần
sau còn dám làm vậy, cho dù ngươi khiêng ta đến, ta cũng không xem!”
Tiết Thụ theo sát bên cạnh hắn, căn bản không biết “thằng nhóc con” là đang mắng hắn, hắn nghĩ: dẫn đại phu về nhà thì đại ca sẽ không sao
nữa, còn việc lão đại phu nghĩ như thế nào, hắn hoàn toàn không để ý.
Lão đại phu bôi thuốc cho Tiết Tùng, quấn hai vòng băng gạc từ thắt
lưng lên trên, nói với Diệp Nha: “Sáng trưa chiều, mỗi buổi đổi thuốc
một lần, hai miếng băng gạc thay phiên dùng, thay xong nhất định phải
rửa sạch sẽ phơi nắng.” Lại dặn dò một ít món ăn kiêng kị.
Diệp Nha gật đầu liên tục, ghi nhớ kỹ càng, chờ hắn nói xong mới hỏi:“Đại phu, thương thế của đại ca cháu khi nào mới có thể lành?”
Lão đại phu sờ sờ râu, liếc qua Tiết Tùng rồi nói, “Hắn tuổi trẻ, thân thể khôi phục nhau, tĩnh dưỡng chừng mười ngày miệng vết thương có thể
hoàn toàn khép lại. Thôi vậy đi, ta cho cháu mười ngày thuốc trị thương, đến lúc đó nếu còn chưa đỡ, các cháu lại đến tìm ta, à, lão phu họ Tôn, sống ở bên cạnh Lý gia trang, cháu đến đó tùy tiện tìm người hỏi thăm
sẽ tìm được nhà của ta.” Nói xong, chậm rãi bỏ dụng cụ vào lại hòm
thuốc, hơi híp mắt đánh giá bài trí trong phòng.
Đây là muốn thu tiền thuốc.
Diệp Nha kéo Tiết Thụ đến phòng bếp, nhỏ giọng hỏi: “A Thụ, nhà chúng ta để tiền ở chỗ nào?”
”Nương tử, nàng cần đòi tiền để làm gì? Đại ca từng nói, không cho ta
loạn tiêu tiền!” Tiết Thụ cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Nha, hơi giống
như nhìn kẻ trộm.
Diệp Nha nhịn xuống xúc động lấy tay bóp hắn, kiên nhẫn giải thích:“Vị đại phu kia chữa bệnh giúp đại ca, chúng ta phải đưa tiền thuốc cho
ông ấy, nếu không, ông ấy sẽ không đưa thuốc cho chúng ta, đại ca sẽ
không khỏi bệnh được!”
Tiết Thụ trừng mắt nhìn, lại sờ sờ đầu, sau một lúc lâu mới “A” một
tiếng, xoay người đi phòng đông, quay đầu lấy ra một túi đầy bụi bẩn,“Đây, tiền nhà chúng ta tất cả đều ở đây!”
Diệp Nha cầm lấy túi tiền, nhìn nhìn, rất nhẹ, trong lòng liền cảm
thấy không ổn, cẩn thận đếm lại, quả nhiên chỉ có bốn mươi sáu văn tiền. Nàng cắn môi, cầm tiền, tiến đến hỏi lão đại phu: “Tôn đại phu, tiền
chuẩn bệnh và thuốc trị thương tổng cộng là bao nhiêu ạ?”
*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--*
Đối với lão đại và lão tam, ta muốn viết một thứ cảm tình thật tự
nhiên lại khắc sâu tận tâm can, bởi vì cách biệt thân phận nên mọi người phải kiên nhẫn một chút. Nhưng dù thế nào, đến một ngày nào đó hai
người họ chắc chắn cũng không nhịn được nữa, củi khô bốc lửa rung chuyển đất trời ( hãy chú ý trình tự, che mặt)..