Tiết Gia Tiểu Nương Tử
Chương 7 : Xin lỗi
Ngày đăng: 22:48 21/04/20
Tình cảnh của Tiết gia, người sáng suốt vừa nhìn vào đã biết.
Tôn đại phu thở dài, “Nha đầu, ta biết nhà các cháu không có điều
kiện, hay như vậy đi, phí chẩn bệnh ta sẽ không thu, mười ngày thuốc ước chừng là hai trăm văn tiền, hai điều băng gạc...Thôi, cháu đưa ta tiền
thuốc là được.” Hắn trước kia làm đại phu tại y quán ở thị trấn, hai năm trước đã về nhà dưỡng lão, ngẫu nhiên hàng xóm cũng sẽ mời hắn đến xem
bệnh, nếu gặp người nghèo khổ, hắn cũng chỉ thu tiền thuốc, coi như làm
việc thiện tích đức.
Diệp Nha mặt đỏ lên, nàng đưa tất cả tiền ra, ngập ngừng nói: “Tôn đại gia, nhà chúng cháu chỉ có bấy nhiêu tiền, ngài xem, số còn lại có thể
thư thả vài ngày hay không, chờ chúng cháu có tiền, sẽ đem đến trả lại
cho ngài được không?” Nàng biết lão đại phu là người tốt, nếu không bị
Tiết Thụ lôi kéo như vậy, lại lớn tuổi, đã sớm không để ý tới bọn họ.
Tôn đại phu lắc đầu, đang muốn nói, Tiết Tùng bỗng mở mắt ra: “Tôn đại phu, thương thế của ta không nặng, không cần dùng nhiều thuốc như vậy,
ngài để lại một ngày thuốc là được.”
”Đại ca, huynh tỉnh rồi!” Tiết Thụ cao hứng tiến đến trước mép giường, nhìn Tiết Tùng nói.
Tiết Tùng gật đầu, nhanh mắt liếc sang Diệp Nha một cái, tầm mắt dừng
lại trên người Tôn đại phu, khuôn mặt trầm ổn, ánh mắt kiên định. Hắn
biết rõ trong nhà có bao nhiêu tiền, chỉ có một ít tiền, không đáng lãng phí tiền mua thuốc.
Diệp Nha cúi đầu, không biết nên nói cái gì cho tốt, khuyên đại ca
uống thuốc, trong nhà xác thực không có tiền, nếu không khuyên, đại ca
có thể hiểu lầm nàng không muốn tiêu tiền cho hắn hay không?
”Haizz, thật đáng thương, tên nhóc kia, ngươi cũng đừng cậy mạnh, hiện tại trời rất nóng, miệng vết thương của ngươi ít nhất cũng phải dùng
năm ngày thuốc, nếu không thật uổng công ta đến đây! Hay là như vậy đi,
ngươi đưa trước cho ta hai mươi văn tiền, còn lại chờ thương thế của
ngươi tốt lên, hãy đến trả cho ta.” Hắn lắc đầu, hắn không phải không
đồng ý cách của Diệp Nha, mà là tính nói nàng đưa trước hai mươi văn
tiền, chừa chút tiền chi dùng ăn uống, không ngờ bị tưởng Tiết Tùng hiểu lầm.
Tiết Tùng nhíu mày, cuối cùng gật đầu, “Tiết Tùng tạ ơn Tôn đại phu,
đệ muội, ngươi trả tiền đi.” Hắn là trụ cột trong nhà, không thể vì
chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng đến chuyện lớn được, nếu sớm bình phục một
chút, mới có thể tiếp tục kiếm tiền nuôi gia đình.
Diệp Nha lấy ra hai mươi văn đưa cho lão đại phu, tự mình tiễn hắn ra ngoài.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng biến mất tại cửa, lại nhìn đệ đệ
ngốc đang ngây ngô cười hắc hắc bên cạnh, Tiết Tùng trong lòng dâng lên
cảm giác áy náy mãnh liệt, “Nhị đệ, đệ phải đối xử thật tốt với nương tử của đệ, phải nghe lời nàng.”
”Không cần huynh nói, đệ cũng sẽ nghe lời nương tử!” Tiết Thụ cười,
đôi mắt cong thành nửa vầng trăng, quay đầu nhìn về phía phòng bếp,
Không biết Tiết Thụ có thể trở về trước khi trời tối hay không, đại ca kêu hắn đi, chắc là hắn sẽ không lạc đường chứ?
Ngây người một lát, nàng cất bước đi vào, đứng tại cửa phòng hỏi nhỏ: “Đại ca, tam đệ, chiều nay hai người muốn ăn gì?”
Tiết Tùng nhìn về phía Tiết Bách, thấy hắn lắc đầu, liền nói: “Đệ
muội, muội xem rồi làm đi, cái gì cũng được.” Bọn họ cũng không kiêng
ăn, ngay cả nhị đệ làm khó ăn đến vậy cũng đều có thể nuốt được, tay
nghề của nàng chắc chắn phải tốt hơn Tiết Thụ chứ nhỉ?
”Được, vậy muội sẽ làm mì sốt đậu que được không, ăn rất mát.”
Diệp Nha suy nghĩ một chút, trả lời xong liền xoay người đến phòng bếp tìm một vòng, không tìm thấy bao tay, đành phải vén cổ tay áo lên, bắt
đầu rót nước nhào bột. Vài năm làm việc ở Tôn phủ, nàng đã từng làm ở
phòng bếp, sau đó là khuê phòng, thời gian hầu hạ ở đó cũng học hỏi được không ít, tốt xấu gì cũng biết cách làm. Chỉ có điều thật ra món này là do mẹ nàng dạy.
Tiết Bách ngồi nói chuyện với Tiết Tùng một lát, rồi đứng dậy vén màn
cửa lên, vừa nhìn ra ngoài đã thấy Diệp Nha đang ra sức nhào bột mì,
trên trán lấm tấm đổ mồ hôi, gương mặt trắng nõn hiện lên màu đỏ ửng
nhàn nhạt, khuôn mặt thanh tú tăng thêm vài phần quyến rũ.
Tiết Bách giật mình nhẹ, ánh mắt không khỏi nhìn dọc theo cái gáy
trắng noãn của nàng rồi từ từ dời xuống, bởi vì cái bàn quá thập, nàng
phải khom người xuống dưới một chút, cỏ tròn thả lòng một ít, mơ hồ lộ
ra một mảnh da thịt tuyết trắng...
Phảng phất bị cái gì đâm vào mắt, Tiết Bách cuống quít nhắm mắt lại,
quay đầu nhìn về phía Tiết Tùng, thấy đại ca đang nhắm mắt, không có
phát hiện sự khác thường của hắn, mới nhẹ giọng nói: “Nhị tẩu, đệ có thể giúp cái gì cho tẩu không?”
Mặc dù hắn không ở nhà, nhưng cũng đoán được, hôm nay nàng chắc chắn
đã rất bận rộn rồi, nhị ca ngu ngốc, đại ca bị thương, trong nhà nghèo
khổ... Làm khó nàng còn phải chiếu cố bọn họ. Nếu có thể, hắn muốn giúp
nàng, cũng như đại ca đã nói, nàng là một cô nương tốt, ba huynh đệ bọn
họ đã thua thiệt nàng rất nhiều.
*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--*
Hôm nay coi lại mới phát hiện đã viết sai một chỗ rồi, lúc đó do ta mắt quáng gà mới không phát hiện được, nếu mọi người tìm được, xin đừng
“gạch đá” ta nặng quá nha!
Đã gặp được cả ba huynh đệ rồi, cả quyển truyện này chỉ cần tóm tắt
trong vòng một câu, đó chính là: “Đại bá lạnh lùng - tướng công ngốc
ngếch - tiểu thúc ôn nhu”, hắc hắc...