Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 8 : Ngủ

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


“Không cần, đệ nói chuyện với đại ca đi, nếu không thì đi đọc sách, ta làm một mình là được rồi.”



Diệp Nha giơ tay lên, vén mấy sợi tóc lòa xòa của mình ra sau tai,

cười nói với Tiết Bách. Nghe Tiết Thụ nói, Tiết Bách đã được nhận là

“đồng sinh” (**) rồi, tháng tư năm sau sẽ tham gia thi hương, nếu không

chừng sẽ thi đỗ tú tài, làm sao nàng có thể làm chậm trễ việc đọc sách

của hắn được, đây chính là đại sự làm rạng rỡ tổ tông.



(**Đồng sinh: dùng ở thời Minh – Thanh, chỉ những người đọc sách đã có

tư cách khảo thí (do đã vượt qua cuộc thi sát hạch tư cách tham gia khoa cử))



Chống lại ánh mắt sùng bái của nàng, Tiết Bách khó được đỏ mặt, “Ừ” nhỏ một tiếng, theo thói quen đi về phòng tây ôn tập.



Diệp Nha nhìn hắn vào nhà, rồi tiếp tục nhào bột.



Nhào bột xong xuôi, nàng đi vào sân hái một ít đậu que, rửa sạch,

thuần thục cắt nhỏ, lúc này bột mì cũng được rồi, nàng hốt đậu để vào

một cái dĩa, sau đó chuyển sang nhào bột mì thành một sợi mì thật dài,

cuối cùng dùng dao cắt thành những sợi mì nhỏ dài, vừa vặn.



Nhóm lửa, bỏ sợi mỳ vào nước sôi nấu chín, trụng qua ba lần nước.



Một lần nữa đảo nồi cho nóng, rồi từ kệ bếp bên cạnh Diệp Nha lấy ra

một ít dầu đậu phộng bỏ vào nồi, thêm chút tỏi và muối, chờ tỏi tỏa ra

mùi thơm, thì bỏ đậu vào... Nguyên liệu chỉ có chừng này, nàng chỉ có

thể làm được như vậy.



Vừa dọn bàn xong, chợt nghe tiếng Tiết Thụ hưng phấn kêu to: “Nương tử, ta về rồi!”



Diệp Nha kinh hỉ xoay người, đúng lúc Tiết Bách cũng đi ra, hai người nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía cửa.



Trên vai Tiết Thụ khiêng một con heo rừng to lớn, rõ ràng còn sống, yếu ớt kêu rên mấy tiếng, thỉnh thoảng giãy dụa một chút, cũng không mảy

may ảnh hưởng đến Tiết Thụ chút nào.



Heo lớn như vậy ít nhất cũng phải đến hai trăm cân đó! Diệp Nha trừng to hai mắt, sức lực của Tiết Thụ thật là lớn!



”Hắc hắc, tam đệ đã về rồi!” Tiết Thụ đặt heo rừng dưới mái hiên, lau mồ hôi, cười vui vẻ đi tới bên này.



”Chờ chút, huynh nhìn trên người huynh kìa, bẩn quá, đi tắm rửa xong

rồi hãy về đây ăn cơm.” Tiết Bách nhìn vết máu trên vai hắn, nhíu mày

nói, phòng bếp còn tỏa ra mùi thơm mê người, không thể để huynh ấy phá

hủy.


Diệp Nha cũng không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì, tất cả suy

nghĩ trong đầu đều là chuyện một lát nữa phải tắm rửa như thế nào đây.

Nàng không thể đuổi Tiết Thụ ra ngoài, nếu để Tiết Tùng và Tiết Bách

biết được, nhất định sẽ nghĩ nàng bắt nạt Tiết Thụ ngu ngốc, mà thôi,

cũng hên là trong phòng tối đen như mực... A, chết rồi, nàng chỉ có một

bộ quần áo này, bận bịu cả một ngày, đã sớm ướt đẫm mồ hôi, nhất định

phải giặt sạch, không biết ngày mai có thể khô hay không... Nếu trời

nắng còn tốt, nếu lỡ trời mưa thì biết làm sao bây giờ?



Miên man suy nghĩ, Tiết Thụ đã mang thùng tắm vào, đổ đầy nước, rồi hưng phấn nhìn nàng: “Nương tử, mau tắm rửa đi!”



”Chàng nhỏ giọng chút!” Diệp Nha thấp giọng giáo huấn, thừa dịp Tiết

Thụ không chú ý trốn vào bên cạnh thùng gỗ, cực nhanh cởi ra quần áo ném vào trong ngực hắn: “Váy bẩn rồi, chàng ra bờ sông giặt nó dùm ta đi,

sau đó vắt khô rồi đem về phơi.” Chờ hắn vừa đi, nàng phải nắm chặt thời gian tắm rửa, như vậy có thể tránh cho xấu hổ.



Tiết Thụ lẳng lăng nhìn Diệp Nha, nàng đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm

xuống phía sau thùng nước, mái tóc dài bị xổ xuống, tấm lưng tuyết

trắng, chỉ lộ ra đầu vai khéo léo mượt mà, run nhè nhẹ. Hắn nhịn không

được nuốt nuốt nước miếng, muốn đi qua nhìn thật kỹ, Diệp Nha dường như

biết tâm tư của hắn, sẵng giọng: “Không được lại đây, mau đi giặt quần

áo cho ta!”



”Ừ, vậy nàng tắm từ từ thôi nha...” Giọng nói nương tử có chút nức nở, Tiết Thụ rất đau lòng, lưu luyến đi ra ngoài, lại sợ nương tử tắm quá

nhanh, vừa ra đến cửa liền chạy thật nhanh đến bờ sông.



Đáng tiếc chờ hắn trở về, Diệp Nha đã trốn vào chăn, trùm kín mít.



”Nương tử, sao nàng tắm nhanh vậy!” Tiết Thụ bất mãn đứng trước giường Diệp Nha buồn bực nói.



Diệp Nha nằm hướng vào tường, giả chết không để ý tới hắn.



Mùi thơm ngát chợt bay vào chóp mũi, Tiết Thụ hít sâu một hơi, nhớ lại đây là hương vị trên người nương tử, nghĩ đến nương tử trơn mềm nằm

trong chăn, hắn cũng không tức giận, hưng phấn đi đổ nước tắm, khóa cửa

phòng xong, cũng cởi quần áo chui vào trong chăn, “Nương tử, ta muốn ôm

nàng ngủ.”



Thân thể nương tử rất mềm mại, thơm thơm, sờ vào cực kỳ dễ chịu, nếu,

nếu nương tử chịu cho hắn đi vào, vậy thì càng tốt, Tiết Thụ mặt nóng

lên tưởng tượng.



*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--* Liệu tưởng tượng của ngốc Thụ có thành hiện thực không?