Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 152 :

Ngày đăng: 13:37 19/04/20


Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu nói: "Tùy nàng." 



"Đa tạ Vương gia?". 



Nam Vân công chúa cũng kêu to: "Cám ơn tứ ca. Huynh thật tốt?" 



Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh: "Muội đừng đắc ý như vậy. Ta đáp ứng cho muội đi, là cho muội chiếu cố tứ tẩu của muội thật tốt, nàng thân thể vừa mới khỏi hẳn, nhớ chiếu cố nàng ấy từng ly từng tí không được lơ là. Một khi nàng có sơ xuất gì, Ta sẽ lột da muội, có biết hay không?" 



"Đã biết?" Vội vàng lớn tiếng nói, xong Nam Vân công chúa bĩu môi, "Còn tưởng muội không biết huynh còn có tâm tư này hay sao?" 



Nghe nói như thế, Bộ Nhu Nhi cảm giác trong lòng bị cái gì hung hăng va chạm, nhưng lại rầu rĩ có chút khó chịu. 



"Vương phi, làm sao vậy?" Lập tức, phát hiện nàng có khác lạ, Lí Như Phong nhỏ giọng hỏi. 



Bộ Nhu Nhi lập tức ngẩng đầu: "Không có gì. Có thể là đi ra lâu, đứng có chút mệt mỏi." 



"Vậy nàng còn không mau trở về nghỉ ngơi?" Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh lên tiếng. 



"Dạ." Vội vàng gật đầu, Bộ Nhu Nhi cầm tay Tô Tiểu Tình, "Thiếp thân cáo lui." 



"Đi nhanh đi!" 



Khoát tay, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng thúc giục nói. 



Nhìn hắn cứ như muốn cùng nàng phủi sạch quan hệ, Bộ Nhu Nhi trong lòng càng ngày cảm thấy khó chịu. 



Nhưng là bên người, Nam Vân công chúa lại hưng phấn thiếu chút nữa hoan hô! 



"Tứ tẩu, chúng ta đi nhanh đi? Nữ tử cùng một chỗ, không cần để ý tới bọn nam nhân kia?" 



"Được!" nàng cười trừ, Bộ Nhu Nhi mang theo Tô Tiểu Tình, từng bước một, ly khai khỏi người Hoàng Phủ Nam Ninh. 



"Vương gia." Lập tức, nhìn theo bóng dáng các nàng đi xa, Lí Như Phong lại nhịn không được nhướng mày, "Ngài yên tâm cho Vương phi đi cùng Tô mỹ nhân như vậy sao?" 



"Không phải còn có Vân Nhi sao?" Lơ đễnh nhún vai, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng nói. 



"Nhưng là, các nàng tóm lại đều là nữ nhân. Ba nữ nhân đi ra cửa,không phải có chút không tiện sao?" 



"Có cái gì không tiện? Ta cho vài tên thị vệ theo các nàng rồi." 



"Nhưng mà ——" Hắn càng nghĩ, chính là cảm thấy không bình thường nha? 



Nhưng mà, Hoàng Phủ Nam Ninh đã muốn lười quản nhiều như vậy, liền kéo hắn một phen."Theo giúp ta một chút! Tiểu bạch thỏ bị bệnh gần một tháng, ta tâm tình buồn lâu như vậy, thật vất vả mới vui vẻ một chút " 



Ngươi thật có thể vui vẻ sao? 



Trong lòng hiện lên hỏi câu này, Lí Như Phong lắc đầu, lựa chọn nói nhiều. 



== ta là đường ranh giới của hai người dưới ánh trăng nói chuyện phiếm lần cuối cùng== 



Ban đêm, trăng nhô lên cao, lan tỏa ra vô số ánh sáng bạc mờ ảo. 



Thiên địa vạn vật đều thấm vào màu trắng huyền ảo, thoạt nhìn thực có vài phần mông lung. 




Bộ Nhu Nhi trong đầu trong nháy mắt liền nghĩ ra chuyện này. 



Bởi vì, môi của nàng bị Hoàng Phủ Nam Ninh ngậm lấy. Nhưng là, lúc này đây, trong miệng hắn còn có rượu, hắn muốn uống cùng nàng? 



"Như thế nào? Hương vị tốt hơn nhiều không?" 



Chính là không đến một giây, Hoàng Phủ Nam Ninh liền buông nàng ra. Bộ Nhu Nhi cảm giác được chưa bao giờ có rung động như vậy, thậm chí, từ mặt đến chân, thân thể của nàng tựa hồ đều thiêu cháy. 



Nguyên nhân là rượu sao? Nàng ở trong lòng hỏi chính mình. 



"Tiểu bạch thỏ!" Lập tức, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má của nàng. 



Thật thoải mái? 



Cầm chặt cánh tay này, làm cho hắn dính sát vào mặt mình. 



"Tiểu bạch thỏ, nàng làm sao vậy?" Lập tức cả kinh, Hoàng Phủ Nam Ninh khẩn trương hỏi. 



Bộ Nhu Nhi lắc đầu, nâng mắt nhìn hắn cười: "Thiếp... Hình như là say." 



"Ha? Thì ra là thế?" Hoàng Phủ Nam Ninh hiểu biết, lập tức lại cười, "Thật đúng là tiểu bạch thỏ không uống được rượu? Mới có mấy ngụm mà đã chịu không nỗi?" 



Lại nghe được những lời nhỏ nhen của hắn, Bộ Nhu Nhi lại muốn cười. Giống như, cũng không cảm thấy hắn có bao nhiêu nhỏ nhen. 



"Bỏ đi, bổn vương uống một mình vậy?" Lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh buông ra, ngửa đầu uống. 



Bộ Nhu Nhi ngồi ở bên người hắn, lại nhìn lên trời, phát hiện một vòng trăng tròn không biết khi nào đã tới đỉnh đầu. 



Đột nhiên, một cái ý tưởng đột nhiên hiện lên trong đầu này. 



"Vương gia, không bằng, thiếp thân sẽ vì chàng mà nhảy múa một điệu nha?" 



"Ô?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh sửng sốt, "Nàng có học múa sao?" 



Bộ Nhu Nhi gật đầu: "Đã từng học qua một ít ạ." 



"Được" 



Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức gật đầu, một lần nữa ôm thắt lưng nàng, không nhảy mà đi xuống, hai người đã đứng trên mặt đất thật vững vàng. 



Lại buông tay, Hoàng Phủ Nam Ninh thối lui đến một bên."Nhảy múa đi Bổn vương xem." 



Bộ Nhu Nhi có một chút giật mình. 



Nàng cũng không biết, chính mình vì sao đột nhiên lại nghĩ ra chuyện này, nói ra nói như vậy —— hơn nữa, hôm nay nàng lại làm vậy đến hai lần? 



Nhưng là, nếu đã nói ra thì phải thực hiện. Đành phải cắn răng cười trừ một cái. 



Huy động vài cái tay áo, làm vài động tác nóng thân, lại cảm thấy trên đầu có vài thứ quá mức trói buộc, liền không chút nghĩ ngợi đem trâm ngọc tháo xuống ném qua một bên, một đầu tóc dài đen bóng như thác nước đổ xuống. 



Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang lập tức tối sầm lại. Đã quên bầu rượu trong tay, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.