Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 170 : Viên phòng

Ngày đăng: 13:37 19/04/20


" Ha ha ha! Ha ha ha!" 



Cưỡi ngựa, giương cao roi, Hạ Mộng cùng Hạ Tình lòng tràn đầy sung sướng, dọc đường đều vang tiếng các nàng khoan khoái cười to. 



" Thân ái, hiện tại chúng ta đi đâu?" Sau lưng ôm chặt eo của nàng, Hạ Tình lớn tiếng hỏi. 



" Dọc theo con đường này đi thẳng xuống, đến gần nơi đây tìm nhà nông ngủ trọ, chờ Xuân Linh các nàng tìm tới!" 



" Tốt!" 



Vì vậy, tiếng cười tiếp tục, khoan khoái tiếp tục. Đi về phía trước không biết bao lâu, xa xa đã có thể thấy được trên nóc nhà nông hộ toát ra khói bếp, hai người trên mặt đều hiện lên một chút thư thái ý cười. 



Rốt cục, thắng lợi đang ở trước mắt rồi! 



Phải phải phải 



Nhưng là, vào tại lúc này! Phía sau, dồn dập tiếng vó ngựa truyền đến. 



" Gì vậy?" 



Sau đó, nhanh quay đầu lại, Hạ Tình lên tiếng kinh hô. 



" Làm sao vậy?" Hai mắt nhìn thẳng phía trước, Hạ Mộng lớn tiếng hỏi. 



" Minh.... Minh vương gia?" 



Cái gì?? 



Ở trong lòng chấn động, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên phát hiện Hoàng Phủ Nam Ninh cưỡi con ngựa dành riêng cho hắn, đang một đường hướng các nàng chạy đến! Hơn nữa, tốc độ của hắn so với các nàng mau hơn rất nhiều, khoảng cách của hai bên đang được hắn cố gắng từ từ giảm bớt. 



Không thể để cho hắn đuổi theo? Một khi để cho hắn bắt được nàng, nàng khẳng định là sẽ không thể trốn được! 



Một cái ý nghĩ nổi lên trong lòng, Hạ Mộng lập tức dùng sức ra roi - - " Gía!" 



Con ngựa chồm lên, mở ra chân ra sức chạy về phía trước. 



" Nhanh lên! Nhanh lên!" Sau lưng, Hạ Tình cuống cuồng kêu to, " Hắn đuổi theo tới! Nhanh lên a!" 




Nhưng là, hắn chỉ muốn một mình Hạ Mộng, liền cũng chỉ ôm một mình nàng. Hạ Tình dán chặt ở sau lưng Hạ Mộng, nàng lại cùng lúc bay lên, bởi vì thân thể không yên, hai tay ôm không được. Thêm Hoàng Phủ Nam Ninh lại dùng sức đẩy- - 



" Mộng Mộng, cứu mạng!" 



Phanh? 



Một đôi bạn tốt, dưới tác dụng cường lực của hắn liền bị chia rẽ. 



" Tiểu Tình!" 



Thấy thế, Hạ Mộng theo bản năng muốn đi cứu nàng, nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại một tay ôm lấy nàng kéo trở lại, hướng trước thân mình để người xuống: " Yên tâm, không chết được!" 



Liền quay đầu ngựa lại, tiếp tục giục ngựa giơ roi! 



" Mộng Mộng!" 



" Tiểu Tình!" 



Một đôi hảo tỷ muội, trong một lúc bị hắn cứng rắn tách ra, hơn nữa càng chạy càng xa. 



Bất quá, cho dù là bị hắn bắt được, Hạ Mộng cũng không phải là người chịu an phận. Dùng lấy sức giãy giụa, nàng dùng cả tay chân, muốn tránh thoát trói buộc của hắn. Nhưng bây giờ, tức giân của Hoàng Phủ Man Ninh như thế nào dễ trêu? 



Một tay bắt lấy dây cương, một tay vững vàng ôm ở trên eo của nàng, hắn mắt lạnh nhìn nàng: " Nàng nên ít phí công phí sức đi, nàng ở bên người bản vương chạy không thoát đâu!" 



Chạy không thoát, vậy cũng phải trốn? Xem một chút lão nhân gia hiện tại đang khắp người bốc hơi tức giận, nàng thực sợ hãi một giây sau hắn sẽ đem nàng ăn tươi nuốt sống a? 



" Vương gia?" 



Qủa nhiên là ngựa quý chuyên dùng của Minh vương gia. Đường các nàng chạy trốn cũng đã một quảng xa, mà hắn dùng thời gian một nữa không sai biệt lắm liền đi trở về.Vừa tới liền gặp được Lý Như Phong từ trên mặt đất đứng lên đuổi đi tới, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ là gật đầu: " Còn có một người ở phía sau." mà cũng không dừng lại một cái, tiểp tục ở trên đường chạy đi. 



Xong đời. 



Vừa thấy như thế, Hạ Mộng trong lòng chỉ có một cái ý nghĩ như vậy. 



Xem ra, chính mình hôm nay thật sự là trốn không thoát.