Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 173 :

Ngày đăng: 13:37 19/04/20


Đây là những chuyện quái gì thế nhỉ? Đêm thứ nhất, hai kẻ chưa biết gì xáp lại với nhau, hắn thiếu chút nữa hành hạ nàng đến chết. Mà kẻ chưa biết gì như hắn, càng chơi càng sung, không để ý xem tại sao nàng kêu hắn dừng lại, thật là khiến nàng thống khổ đến chết mà. Còn tưởng rằng, nếu nói như vậy, như vậy… đêm thứ hai, thứ ba, chính mình sẽ không được yên ổn mới tốt chứ. Nhưng mà… hết lần này đến lần khác đều nằm ngoài dự đoán của nàng nha, Hoàng Phủ Nam Ninh thế nhưng lại không có bất kỳ hành động quá đáng nào với nàng. Mặc dù hắn vẫn kiên quyết muốn ngủ chung với nàng, buổi tối, cho dù nàng phản đối đến đâu nữa cũng nhất quyết ôm nàng. Nhưng mà, trừ lần đó ra, liền không có chuyện gì phát sinh cả. Người này quả thực rất cố gắng, cũng không vượt qua đường ranh giới một chút nào. 



A a a??? 



Thật là, không nhớ thì thôi, nhớ đến là muốn thét chói tai mà. 



Chẳng lẽ nói, sức quyến rũ của nàng cũng chỉ kéo dài một đêm thôi sao? Một đêm qua đi, tên kia đối với nàng không còn chút hứng thú nào sao? Nàng thực buồn bực đến chết mất. 



" Không thể nào? " Vừa nghe như thế, vẻ mặt Hạ Tình lại càng không thể tin được. 



Hạ Mộng giật giật khóe miệng: " Chính là sự thật. Tớ không cần phải lừa cậu. " 



" Nói như vậy, vị khủng long bạo chúa này thật cảm thấy không hứng thú với nữ nhân sao? " Thấp giọng rên rỉ, Hạ Tình lắc đầu nhẹ nhẹ, " nói không chừng, đêm hôm đó, hắn cũng chỉ là muốn nếm thử một chút mùi vị của nữ nhân, cho nên mới hành động mạnh mẽ một chút. Đến lúc nếm xong, cảm thấy cũng không có gì mới mẻ hơn, lại cảm thấy vẫn là nam nhân tốt hơn, nên mới quay trở lại với tình yêu của hắn. " 



" Ử, rất có thể. " 



Nghe vậy, Hạ Mộng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Điều này cũng có thể giải thích tại sao ba ngày liên tục, vào lúc ban ngày không thấy bóng dáng hắn đâu. Nhất định là đi lêu lổng với tên khốn Lý Như Phong. 



Nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời thét to. Nàng rất muốn đi kiếm người để oánh nhau nha. 



" Vương gia. " 



Vừa đúng lúc nghe thấy giọng của nha hoàn chờ đợi bên ngoài có chút bối rối truyền vào bên trong, hai nữ nhân vội vàng im miệng, cùng nhau quay đầu ra cửa, liền gặp được hai người cùng nhau bước vào: Hoàng Phủ Nam Ninh và Lý Như Phong. 



Thật tốt nha. 



Hai người bọn họ thật là tương thân tương ái mà. Cho dù đi đến bất kỳ đâu, cũng đều đi cùng với nhau, như hình với bóng. 



Đột nhiên, trong lòng Hạ Mộng cảm thấy không thoải mái. 



Nàng sao lại như vậy? 



Liền lập tức, nàng âm thầm tự chửi mình. Ngươi chính là nhìn thấy người ta đi cùng nhau nên cảm thấy ghen ghét chứ gì? Không cần thiết. Chắc chắn ngươi cũng có thể tìm được một nửa thuộc về ngươi. 



" Vương gia, tướng gia. " 



Khi nhìn thấy hai người bọn họ đã đến gần, Hạ Mộng cùng Hạ Tình vội vàng đứng dậy hành lễ. 



" Miễn lễ, đều ngồi xuống đi. " Vung tay lên, Hoàng Phủ Nam Ninh đi vào đình nghỉ mát, ngồi ngay bên cạnh Hạ Mộng, " Tiểu bạch thỏ, hôm nay trông nàng tốt hơn nhiều rồi nha. Trên nàng đã hết đau nhức chưa? " 



Cái gì? 



Vừa nghe lời này, gương mặt Hạ Mộng liền đỏ bừng lên. 
" Haha… Tiểu bạch thỏ. " Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nở nụ cười. Hai tay đang ôm eo nàng cũng bắt đầu lộn xộn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve nàng, hô hấp cũng ngày càng nóng rực, " Chúng ta trở về phòng đi? " 



Trở về phòng? Làm gì? 



" Không cần mà. " 



Không cần hắn nói rõ, chỉ cần đầu óc suy nghĩ một chút, Hạ Mộng cũng đã nghĩ ra. Lập tức, gương mặt nàng trắng bệch, vội vàng kêu to. 



Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh cũng biến chuyển. Bất quá, hắn lại lập tức nở nụ cười. Đêm môi tiến đến gần môi nàng, hắn nói nhỏ: " Nàngyên tâm, nàng đã đau một lần rồi. Đại phu nói, từ nay về sau, cũng sẽ không cảm thấy đau nữa. " 



A a a … 



Hắn nói một cách nghiêm chỉnh, nhưng Hạ Mộng nghe xong lại cảm thấy gương mặt nóng bừng lên. 



Khốn kiếp. Hắn có biết hắn đã làm chuyện gì không chứ. Loại chuyện như vậy, hắn còn không biết xấu hổ mà đi hỏi đại phu. Lại còn hỏi rõ ràng như vậy nữa chứ. Tuy hắn không biết xấu hổ, nhưng mặt mũi của nàng còn biết để đâu nữa chứ. 



Vội vàng bắt được móng vuốt đang lộn xộn kia: " Ngươi thả ta ra, không cần lộn xộn. " 



" Hừ hừ, nàng cho rằng, bây giờ nàng còn có quyền lựa chọn dừng hay không dừng tay? Bản vương đã đợi ba ngày rồi, ta sẽ để yên cho nàng chạy trốn sao? " 



Nói năng nhỏ nhẹ để dụ dỗ mà cũng vô dụng. Kỳ thật, ngay từ đầu là hắn biết vô dụng. Nhưng mà, Lý Như Phong đã muốn hắn ôn nhu một chút. Nhưng nếu đã ôn nhu rồi mà vẫn không có hiệu quả, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không đủ kiên nhẫn để tiếp tục, liền lộ ra bản tính, hừ lạnh một tiếng, lợi đụng đang đứng sau lưng mà dùng sức nhấc người nàng lên-- 



" A! Ngươi… " 



Không cần phải nói, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Hạ Mộng liền bị hắn nhấc lên, đặt trên bờ vai, nghênh ngang trở về phòng ngủ. 



" A a a " 



Lần này, Hạ Mộng thật sự thét lên. 



“ Hoàng Phủ Nam Ninh, ngươi thả ta xuống. Nhanh lên, thả ta xuống.” 



“Không thả.” 



Kiên quyết lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng nói, sải bước băng băng đi về phía trước. 



Hạ Mộng cắn răng. 



“Khốn kiếp.” 



“Khốn kiếp thì khốn kiếp. Dù sao bổn vương cũng đã nhịn rất lâu rồi. Lúc này đây, bản vương tuyệt đối sẽ không nhịn nữa. Biết chưa?”