Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 174 :

Ngày đăng: 13:37 19/04/20


Hắn vừa thốt ra lời tuyên bố đanh thép, vừa vác theo Hạ Mộng trên vai, quay về phòng. 



“Tất cả đều cút ra ngoài cho ta.” Chỉ cần đơn giản quét mắt một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh liền đem những người không liên quan trong phòng thanh lý sạch sẽ hết. 



Mà nha hoàn trong phủ đều biết tính tình của vị vương gia này, đương nhiên không dám chống lại hắn, liên tục chạy ra ngoài. Ngược lại, Xuân Linh do dự một lúc, cũng bị nha hoàn khác kéo ra ngoài, rốt cuộc vẫn xuôi theo dòng chảy mọi người. 



Vì vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh nghênh ngang khiêng Hạ Mộng đi vào phòng, sau đó buông tay, thả nàng xuống giường. 



“A.” 



Thân thể lại bị va chạm đau đớn. Hạ Mộng xoa xoa bả vai, xoay người, liền thấy Hoàng Phủ Nam Ninh sải chân bước về phía nàng. 



Tình hình này, hình như hơi quen thuộc. 



Đúng rồi. Nàng suy nghĩ, không phải là ba ngày trước, hắn từ bên ngoài bắt nàng về rồi sau đó cũng là như vậy sao. Sau đó hắn liền… bọn họ liền… A! 



Nhớ tới chuyện này, tim nàng liền đập nhanh hơn. 



“Ngươi muốn làm gì?” Thân thể rụt nhỏ lại, nàng nhỏ giọng hỏi. 



Hoàng Phủ Nam Ninh đứng trước giường, chủ động đưa tay cởi thắt lưng. 



Thân thể Hạ Mộng bắt đầu phát run. 



“Ngươi...” 



“Không cần giãy dụa. Đã là vợ chồng với nhau, tiếp xúc với thân thể của bản vương, nàng cũng không cần phải kinh hoàng như vậy chứ?” Cởi áo khoác, Hoàng Phủ Nam Ninh ngồi trên giường, nở nụ cười. 



Hạ Mộng khẽ cắn môi: “Vương gia, hiện tại là ban ngày mà.” 



Nhìn một chút đi, mặt trời công công còn đang ở trên không trung cười với bọn họ đấy. 



“Ban ngày thì sao chứ? Chính miệng nàng nói là nàng đã không sao rồi mà.” 



Cái gì? Chẳng phải là nàng đã tự chui đầu vào lưới rồi sao? Hạ Mộng buồn bực trong lòng. 



Nhưng chưa kịp buồn bực lâu, bàn tay Hoàng Phủ Nam Ninh đã duỗi ra, bắt đầu cởi y phục trên người nàng. 



“Không cần mà.” Nàng vội vàng lắc đầu, nắm lấy cổ tay hắn. 



Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh: “Tiểu bạch thỏ à, bản vương đã để cho nàng nghỉ ngơi trong ba ngày rồi. Ba ngày nay, bổn vương không hể động đến nàng chút nào. Nàng cho rằng, bây giờ nàng có thể thoát được sao?” 



A? 



Chẳng lẽ, ba ngày vừa rồi hắn không quan tâm đến nàng, cũng rất ít mở miệng với nàng, thật là… thật là bởi vì kềm chế ham muốn *** với nàng sao? 



Hạ Mộng bị giật mình. Nhưng mà trong lúc đó, mơ hồ nàng cảm giác được trong lòng nàng có một chút gì đó vui sướng. 
Sau khi tìm kiếm vài trang, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên cúi đầu lại gần: " Chúng ta thử tư thế này nha. " 



A! 



Mở to mắt lần nữa, nhìn kỹ bức hình hắn đưa ra trước mắt: một nam một nữ, dính lấy nhau. Các tư thế này vốn đã có rất ít người áp dụng rồi. Nhưng mà, tư thế của hai người kia lại càng thêm hạn chế nha. Cái này… cái kia… như vậy… như vậy…. 



Hạ Mộng nhớ rõ, ở đời trước, nàng đã xem trên ti vi. Độ khó rất cao nha, người bình thường sẽ không thể áp dụng được. 



Mà hắn, lại muốn cùng nàng áp dụng tư thế này??? 



Vội vàng lắc đầu: " Không cần nha. " 



" Đến đây nào. " Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại trào dâng nhiệt tình, một tay đè bả vai nàng xuống. " Ba ngày nay, bản vương đã nghiên cứu quyển sách này thật kỹ nha, phía sau còn có mấy cái tư thế mà bản vương rất thích. Tối nay, chúng ta sẽ lần lượt thử qua từng cái một nha. " 



Cái gì? Còn nhiều tư thế nữa áh? 



Nghe hắn nói như vậy, Hạ Mộng cảm thấy hoa mắt chóng mặt. 



Nếu như bây giờ nàng có thể bất tỉnh, thật là tốt biết bao nhiêu nha. 



Nhưng hết lần này đến lần khác, thể chất của nàng vô cùng tốt, nàng nhắm mắt lại muốn hôn mê đi, nhưng ý thức càng ngày càng thanh tỉnh nha. Thậm chí, nàng còn có thể cảm nhận rõ ràng, Hoàng Phủ Nam Ninh đang dùng môi lưỡi của hắn để chiếm lấy môi lưỡi của nàng, hai tay lại công kích thân thể nàng, lại bắt đầu chạy loạn. Hơn nữa, thân thể của nàng lại càng thêm thoáng mát nha… (hình như tới lúc này tỷ í mới chính thức bị lột sạch, đoạn trên bị lột chưa sạch hay sao nhỉ??? =D) 



" Không cần mà. " 



Nội tâm run lên bần bật. Trừng to mắt, nàng đẩy hắn ra, kêu to. 



“Muốn.” Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, nói. 



“Ta không muốn.” Hạ Mộng rống to. 



“Bản vương nói, muốn.” 



Nhưng mà Hoàng Phủ Nam Ninh cũng thật kiên trì. Vừa nói xong, hắn lại cúi xuống, bắt môi nàng làm tù binh, không cho nàng bất cư cơ hội nào để phản kháng. 



“ Ngô… Ngô…” 



Khốn khiếp mà. 



Dùng sức mở to mắt, Hạ Mộng oán giận nhìn hắn. 



Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn cũng cười tươi, trọn to mắt đối mặt với nàng. Đôi mắt ngày càng mờ mịt, không che dấu vẻ cực kỳ hứng thú của hắn. 



Hạ Mộng lại run lên. 



Nhìn hắn như vậy, nàng có cảm giác – đêm nay, chắc chắc sẽ không dễ chịu chút nào.