Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 175 : Không dễ chọc

Ngày đăng: 13:37 19/04/20


Rất kỳ quái nha. 



Tất cả mọi người trong dịch quán đều có cùng phản ứng. 



“Mộng mộng, cậu…” 



Ngồi ở một bên, con mắt trừng đến mức muốn rớt ra ngoài, vẻ mặt Hạ Tình không thể tin được, nhìn cảnh vật trước mắt. 



Dụi mắt, lại dụi mắt, sau đó lại xoa xoa nhiều lần, cuối cùng còn dùng sức nhéo cái eo thật mạnh – a, đau. Rốt cuộc nàng mới tin tưởng những gì mắt nàng nhìn thấy là sự thật, nàng không nhịn được la to. 



“Tại sao?” 



Lập tức bị gọi tên, người nào đó mơ hồ trả lời một tiếng. 



“Cậu… rất đói bụng?” Nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng dính vài hột cơm, Hạ Tình nuốt một ngụm nước miếng, hỏi nhỏ. 



Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nàng ta bất chấp hình tượng đến như vậy. 



“Đúng vậy.” Dùng sức gật đầu, Hạ Mộng lại ăn thêm một miếng thịt lớn, nhai thật kỹ, trả lời, “tớ đói muốn chết đây.” 



Ách… 



“Chẳng lẽ, Minh vương gia, hắn mạnh mẽ như vậy sao?” 



Phốc! 



Lời vừa nói ra, một miệng đầy thức ăn, đều bị Hạ Mộng phun ra ngoài. 



“Khụ khụ… khụ khụ… khụ khụ…” 



Không chỉ có thế, nàng còn bị sặc. 



“Nhanh lên, uống ngụm nước vào.” Hạ Tình bị giật mình, vội vàng đưa ly trà. 



Hạ Mộng không khách khí, một hơi uống sạch, sau đó vỗ ngực một cái, trừng mắt nhìn nàng không vui: “Cậu nói cái gì đó?” 



Đột nhiên hỏi một câu như vậy, nàng thật muốn giết người đó nha 



“Chẳng lẽ không đúng sao?” Nháy mắt mấy cái, gương mặt Hạ Tình tràn đầy nét hiếu kỳ, “Mấy ngày nay, rõ ràng ngươi ăn càng ngày càng nhiều nha. Hơn nữa, cả ngày, ngoại trừ ăn cơm thì là ngủ. Đây không phải là triệu chứng mệt rã rời sao?” 


Lý Như Phong lập tức mở to mắt: “Vương gia, chẳng lẽ người không nói cho các nàng biết sao?” 



“Có cái gì cần thiết mà nói chứ? Các nàng lại không có vấn đề gì, chỉ cần tùy tiện thu thập một ít quần áo rồi đi theo chúng ta là được thôi. Nói sớm hay nói muộn cho các nàng cũng đâu có khác nhau là mấy.” Nhún nhún vai, Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục bày tỏ thái độ miệt thị đối với nữ nhân. 



Giỏi lắm. 



Hạ Mộng cắn răng. Khốn kiếp, lại dám ở trước mặt nàng mà coi khinh phụ nữ sao? Đem nàng và bằng hữu của nàng coi rẻ giống như nhau. Khuya hôm nay, nhất định phải cắn cho hắn mấy cái hả giận. 



Nhưng bề ngoài, nàng lại cọ cọ mặt trên quần áo của hắn, nũng nịu mở miệng nói: “Vương gia, ta mệt mỏi nha.” 



“Tại sao lại mệt?” Nghe nàng nói thế, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức chau mày, “Thân thể của nàng cũng thật là mảnh mai yếu đuối.” 



Xì… 



Bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ, Hạ Mộng có thể khẳng định đó là Hạ Tình. 



Khóe miệng bĩu bĩu, nàng nhỏ giọng: “Ta thật là mệt mỏi mà.” 



Thanh âm nhỏ nhẹ dịu dàng, hai tay nhỏ bé cũng nắm chặt ống tay áo của hắn, toàn tâm dựa dẫm vào hắn. 



“Được rồi. Được rồi.” Cuối cùng không kềm lòng được với giọng nói nhỏ nhẹ của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay ôm eo nàng, “Đi thôi. Đi về nghỉ ngơi.” 



“A.” Hạ Mộng ngây ngẩn cả người. “Vương gia, ngài… thiếp…” Cũng không trông cậy hắn sẽ làm như vậy với nàng nha. Nàng có chân mà, chính mình có thể tự đi được. 



“Nàng không phải đang mệt mỏi sao?” Hai mắt mở to, Hoàng Phủ Nam Ninh nghiêm mặt, hỏi. 



“Ta…” Thôi được. Nói đến đây, nàng ngược lại không biết cách nào để rời khỏi hắn. Cũng chỉ có thể cuối đầu xuống, vô lực tựa vào ngực hắn, hai tay ôm cổ hắn, “Vậy thì đành phải khiến vương gia vất vả rồi.” 



Nhìn thấy bộ dáng nàng biết điều như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh hai mắt cười híp. “Không có việc gì, nàng nhẹ như vậy, đây chỉ là việc nhỏ thôi. Chúng ta trở về đi.” 



Ôm nàng sải bước thật nhanh đi về. 



“Vương gia, cẩn thận một chút nha.” 



Sau lưng lại nghe giọng cười mỉm của Lý Như Phong, Hạ Mộng thật hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi – nam nhân khốn kiép, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, liên quan gì đến hắn chứ.