Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 209 : Nhẹ nhàng thoát hiểm

Ngày đăng: 13:38 19/04/20


Beta: Mèo điên. 



"Ngươi... Lớn mật!" 



Không ngờ được, chính mình lại bị bắt ở trong tay nàng, Bích Vân công chúa bị dọa mặt trắng bệch, thân thể cứng ngắc. Nhưng là, thời khắc mấu chốt, nàng ta cũng vẫn không quên nâng cao cằm, bày ra tư thế công chúa. 



Cung nữ thái giám khác đang chứng kiến, cũng liên tục không ngừng tiến lên, đem các nàng bao bọc lại. Một người trong đó lại càng hắng giọng gào thét: "Minh vương phi, ngươi thật to gan, lại dám ép buộc công chúa Tây Tạng chúng ta. Nếu để Hoàng Thượng biết, ngươi có một trăm cái mạng cũng không đủ chết " 



"Nói cách khác, các ngươi cũng sớm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho ta chết đi?" 



Nghe vậy Hạ Mộng cười khẽ, nắm chặt roi. 



Một đám người rối rít sửng sốt. 



Mắt thấy có nhiều người như vậy ở bên mình, trong lòng Bích Vân công chúa sợ hãi cũng biến mất không ít. Liền cắn răng một cái, nghiêm nghị quát: "Minh vương phi, ngươi biết thức thời mau thả bản cung. Nếu không, để chuyện này truyền tới chỗ phụ hoàng bản cung, ngươi nhất định chịu không nổi" 



"Ha ha, mặc kệ ta tha hay không tha ngươi, ta cũng sẽ chịu không nổi. Nếu chuyện đã phát triển đến nước này, ngươi cũng không có ý định buông tha ta, phải không?" lấy chuôi roi chống cằm của nàng, Hạ Mộng cười lạnh. 



Cằm Bích Vân công chúa bị cọ đến đau, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng sít sao nhăn lại."Đây tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy phiền phức" 



"A, phải không?" Hạ Mộng cười, cổ tay nàng tay cũng lặng lẽ siết chặt, "Nói như vậy, ta chết chắc rồi? Đã như vậy, ngươi nói thử xem, nếu như ta kéo thêm vài người nữa, làm cho nàng cùng chết với ta, ngươinghĩ như thế nào? Dù sao vài người cùng chết, ta cũng vậy không thiệt thòi, ngươi nói phải không? 



Bích Vân công chúa không ngu ngốc, lập tức cũng liền suy nghĩ minh bạch. 



Vì vậy, thân thể của nàng ta run lên bần bật."Ngươi... Ngươi không có lá gan này" 



"Thật vậy chăng? Ngươi như vậy đã hiểu rõ về ta?" Hạ Mộng cười, lặng lẽ đem môi tiến đến bên tai của nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi. 



Bích Vân công chúa lại run một cái. 



"Đương, đương nhiên! Ta... Ta chính là công chúa của một nước...." 



Chát! 



"A! Cứu mạng! Đau quá!" 



Dám không tin? Hạ Mộng trước hết tiện tay, hung hăng quất vào trên bắp chân nàng. Bích Vân công chúa lập tức đau đến nước mắt đều chảy ra. 



"Hiện tại, công chúa, ngươi nói ta có dám hay không?" Lại đem chuôi roi chống tại cằm của nàng, nụ cười Hạ Mộng chưa từng biến mất. 



Sống lưng Bích Vân công chúa run lên. Một hồi cảm giác lạnh toát ngay lập tức lan tỏa toàn thân - - nàng nói là sự thật? Nữ nhân này, nếu như bị ép, nàng thực có thể cùng mình liều đến cá chết lưới rách? 



Những người khác trông thấy, sắc mặt cũng trắng nhợt. 



Nữ nhân sau bình phong bước vào."Tứ tẩu?" Thấy thế, nam vân công chúa lúc mới bắt đầu kinh ngạc giờ thanh tỉnh lại, "Ngươi đừng quá xúc động a.Chúng ta bây giờ cũng không phải là ở Phượng Tường vương triều " 



"Ngươi ngươi ngươi... Minh vương phi, ngươi thật sự quá to gan?" Ngay sau đó, Vương Tú Lệ tay chân nhũn ra nhanh chóng chạy trở lại, tiếp tục cáo mượn oai hùm kêu to, "Ngươi tin hay không, hiện tại ta liền tìm người đi bẩm báo Hoàng Thượng, ngươi nhất định phải chết" 



"Tìm Hoàng Thượng các ngươi sao? Tốt!" Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Mộng đẩy Bích Vân công chúa liền đi ra ngoài, "Ta cũng đang muốn tìm hắn đây, chúng ta cùng đi" 



"Ngươi..." Nàng có ý gì? Tự chui đầu vào lưới đi tìm chết sao? 



Hạ Mộng lại nhẹ nhàng quét mắt qua Nam Vân công chúa ở bên kia."Vân nhi, dẫn đường, đi tới hoàng cung bọn họ" 



"A... Được" 



Chỉ bị nàng liếc mắt qua một cái, Nam Vân công chúa liền cảm giác được thân thể run lên bần bật. Một cổ lực lượng khổng lồ ở trong người căng phồng lên, không tự chủ được liền muốn dựa theo phân phó của nàng đi làm. 



Cùng lúc đó, ở trong Hoàng cung, lão hoàng đế đang ở trên Kim Loan điện, cùng sứ giả các quốc gia ngồi đối diện nói chuyện với nhau, không khí rất là hòa hợp. Nhưng là - - 



Bịch Bịch Bịch. 


Mặc dù động tác của nàng ta rất nhanh, nhưng những người ở đại điện cũng không phải người bình thường. Cho nên, mọi người cũng đều để ý biểu hiện của nàng, khóe miệng cũng dần dần hiện lên một tia cười lạnh. 



Hạ Mộng lại tiếp tục ôn nhu cười."Bích Vân công chúa, ta biết rõ ngươi thích vương gia đã nhiều năm. Nhưng là, thực xin lỗi, chuyện giữa ngươi cùng vương gia, ta thật sự không biết. Hiện tại, ngươi đã thích vương gia như vậy, ta tự biết cũng không ngăn cản được, vậy ngươi cứ tiếp tục thích đi? Trên đời này, nhiềungười giống ta cũng thích hắn, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt. Thậm chí, nếu như ngươi muốn gả cho vương gia, kia cũng không thành vấn đề. Chỉ cần vương gia hắn đáp ứng, ta cam nguyện nhượng xuất vị trí chính phi cho ngươi. Ngươi xuất thân so với ta cao quý hơn, ta cho tới bây giờ cũng không dám ở trên đầu ngươi." 



"Ngươi..." 



Nàng như thế nào đột nhiên đổi giọng rồi? Bích Vân công chúa sững sờ, trợn to mắt nhìn nàng. 



Hạ Mộng lập tức mở to mắt không nói. 



Hoàng Phủ Nam Ninh nghe thấy vậy, lại lập tức lại sắc mặt mãnh liệt chìm xuống."Ái phi, ngươi bớt nói những chuyện này đi. Bản vương sớm đã nói qua, nữ nhân chính là phiền toái. Đời này, bản vương chỉ cưới một mình ngươi cũng đã đủ rồi. Nếu là nhiều hơn, các ngươi không muốn cho bản vương thật tốt sống qua ngày sao?" 



Lời vừa nói ra, liền thấy sắc mặt Bích Vân công chúa đại biến. 



Hạ Mộng vội vàng lại ngẩng đầu."Vương gia, làm sao ngươi có thể nói như vậy.Khó có được bích Vân công chúa đối với ngươi một tấm chân tình, còn thích ngươi nhiều năm như vậy - - " 



"Vậy thì như thế nào? Tại Phượng Tường vương triều chúng ta, còn có Tuyết Y biểu muội cũng giống vậy thích bản vương hơn mười năm đây. So với nàng ta còn dài hơn,chẳng lẽ bởi vì như vậy ta cũng phải thu vào phủ, vương phủ cũng không phải thiện đường, thu nhiều nữ nhân như vậy làm cái gì? Đánh nhau sao? 



Phụt! 



Nghe được lời ấy, trong đám người lại bộc phát ra một hồi cười vang. 



Bích Vân công chúa kiềm chế không được, vội vàng nức nở nghẹn ngào một tiếng, bụm mặt chạy ra ngoài. 



"Bích Vân. Bích Vân!" 



Lão hoàng đế tự nhiên là đau lòng, liên tục không ngừng kêu. Gọi không trở về, liền vội vàng hướng cung nữ thái giám ở cửa nói: "Còn không mau đuổi theo" 



"Dạ " Một đám cung nữ thái giám vội vàng liền chạy ra ngoài. 



Hạ Mộng vội vàng cũng đẩy đẩy Hoàng Phủ Nam Ninh."Vương gia, lời này của ngươi nói thật sự là quá đáng. Hay là nhanh đi khuyên nhủ công chúa đi? Nếu không nàng sẽ thương tâm chết " 



"Nếu như bản vương đi khuyên, đó mới giải thích rõ bản vương đối với nàng vẫn còn không dứt, lại sẽ làm nàng sinh ra ý nghĩ không nên có. Thay vì như vậy, không bằng không đi." Hừ nhẹ một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh hướng lão hoàng đế hành lễ, "Hoàng Thượng, xin thứ cho tiểu Vương vô lễ." 



Có thể nói cái gì đây? Người ta cũng đã tỏ rõ thái độ. Lão hoàng đế khóc không ra nước mắt, lại cũng chỉ có thể giả bộ vẻ mặt rộng lượng: "Minh vương phi không cần tự trách, vốn chính là Bích Vân nàng kiêu căng.Về sau trẫm nhất định sẽ dạy bảo nàng thật tốt." 



Là dạy bảo, không phải là dạy dỗ. Có thể thấy được vị phụ thân này yêu thương nữ nhi đến trình độ nào. Hạ Mộng cúi đầu cười yếu ớt. 



"Hoàng Thượng, hôm nay là thần phụ không đúng. Mạo phạm hoàng thượng, còn chọc cho Bích Vân công chúa tức giận, hết thảy đều là thần phụ sai, kính xin Hoàng Thượng ngài trách phạt." Cười đủ, nàng lại chân thành tiến lên, nhỏ nhẹ dịu dàng như thế. 



Hắn ngược lại nghĩ hung hăng trừng phạt nàng một phen vì nữ nhi bảo bối của mình báo thù. Nhưng là, ngay trước mặt nhiều sứ giả các nước như vậy, hơn nữa rõ ràng bây giờ là nữ nhi của mình không chiếm được lợi thế, hắn khẳng định không thể nổi trận lôi đình. Lão hoàng đế cũng chỉ có thể nặn ra một nụ cười khó coi: "Không có gì, minh vương phi ngươi suy nghĩ nhiều quá, kỳ thật căn bản không có gì." 



"Nói như vậy, sự tình hôm nay đã trôi qua rồi, về sau tất cả mọi người sẽ không nhắc lại?" Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng nhỏ giọng nói. 



Lão hoàng đế lại bị hỏi khó. 



Về sau không đề cập nữa sao? Đừng nói hắn không muốn, Bích Vân công chúa khẳng định cũng không muốn từ bỏ ý định đi? 



Nhưng là, không thể không nói, nữ nhân này chọn thời điểm thật tốt. Trước nhiều ánh mắt như vậy, hắn ngoại trừ gật đầu cho nàng câu trả lời khẳng định, thì cũng không thể làm gì khác. 



Mà Hạ Mộng, sau khi nhận được câu trả lời vừa lòng, nàng cũng rốt cục thoải mái cười nhẹ."Hoàng Thượng ngài quả nhiên rộng lượng, thần phụ bội phục không thôi" 



Lão hoàng đế hiện tại cũng chỉ có thể cười khổ. 



Nhìn lại một chút bên kia, sự tình chấm dứt, thân thể Hạ Mộng lập tức mềm nhũn, vô lực ngã vào lòng nam nhân phía sau. 



"Ái phi! Ngươi làm sao vậy?" Một tay ôm lấy nàng, trên mặt Hoàng Phủ Nam Ninh hiện lên thần sắc lo lắng. 



"Vương gia, ta... Ta đau" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một mảnh trắng bệch, Hạ Mộng nắm chặt tay của hắn khẽ gọi. 



Hoàng Phủ Nam Ninh liền ôm chặt nàng."Đau sao không nói sớm. Nhanh lên, chúng ta trở về" Liền ôm nàng lên, đối với lão hoàng đế gật gật đầu, "Hoàng Thượng, chúng ta còn có việc, cáo từ trước"