Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 210 :

Ngày đăng: 13:38 19/04/20


Vội vàng ôm nàng trở lại dịch quán, vừa vào cửa, Hoàng Phủ Nam Ninh liền lên tiếng hô to: "Thái y? Thái y? Nhanh lên tới đây, xem cho vương phi!" 



"Vâng" 



Thái y vội vàng xuất hiện, nhìn qua một lần rồi xem xét vết roi trên cánh tay Hạ Mộng cẩn thận, vội vàng quay đầu đáp: “Bẩm vương gia, vương phi thân thể cũng không đáng lo ngại, dấu vết trên cánh tay cũng không phải là quá sâu. Chỉ cần bôi thuốc, qua mấy tháng, có thể sẽ không lưu lại vết sẹo.” 



Như vậy phải không? 



Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm cũng buông xuống. Nhưng trên mặt vẫn vẫn chưa buông được sự lo lắng."Vậy còn không đi bôi thuốc cho nàng!" 



"Dạ dạ dạ." 



Vương gia tức giận bọn họ chịu không nổi, vội vàng liền đem thuốc mỡ đưa đến, giao cho bọn nha hoàn hầu hạ. 



Trên cánh tay vốn rất đau rát, bốn phía đều bị thương tổn còn bị thoa nước tiêu nóng bình thưởng (cái này em ko rõ nha =”:),roi kia một khắc nhấc lên liền không có sơ cứu qua. Bất quá, thuốc mỡ mát lạnh thoa lên chỗ đau, cảm giác nóng bỏng dần dần biến mất, nàng rốt cục cũng chậm rãi nở một nụ cười. 



“Ô ô, vương phi, vương phi thật đáng thương.” Đầu giường, Tú Nhu vừa cầm khăn vừa lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, không nhịn được nhỏ giọng nức nở. 



Đứng trước giường, còn có Nam Vân công chúa. 



Chờ cho đến khi nàng được bôi thuốc xong, công chúa nhịn không được chạy đến gần giơ ngón tay cái lên với nàng. “Tứ tẩu, người rất lợi hại nha. Vừa rồi ta thật sự sợ chết đi được, thực sợ bọn họ sẽ thêm dầu vào lửa, hoàng đế trong cơn nóng giận có thể xử trí tẩu hay không? Thật không nghĩ đến, tẩu dưới điều kiện gian nan như vậy vẫn có thể mở một con đường máu thoát thân, còn đối đáp lại cho bọn họ á khẩu không trả lời được, đánh nuốt lại trong bụng. Tẩu thật sự là lợi hại nha! Ta sùng bái tẩu!” 



“Ta đây không phải là đã cho bọn họ ăn miếng trả miếng sao?” Mi nhíu lại, Hạ Mộng bỗng nhiên kinh hãi khi nhìn thấy các vết roi trên cánh tay, trong lòng không thoải mái chút nào. 



Hoàn hảo bị đánh cánh tay bên trái. Nếu là bên phải, nàng nhất định sẽ khóc chết mất. 



“Nhưng mà…Nhưng mà, bất kể nói thế nào, ta vẫn cảm thấy tẩu rất lợi hại. Bích Vân công chúa bọn họ căn bản không phải là đối thủ của tẩu, người tam hạ lưỡng hạ, đem tất cả chế ngự. Ta còn tưởng rằng tẩu chủ động yêu cầu bọn họ đi hoàng cung là đi chịu chết đấy. Nhưng mà ai biết được, đến cuối cùng, tẩu rõ ràng vẫn sống an toàn trở lại. Thật là quá mạo hiểm! Ta thật sự rất bội phục tẩu.” 



Liên miên không dứt, thiếu nữ hưng phấn nói lên sự kính nể đối với nàng, phảng phất người bỏ chạy kia không phải là Hạ Mộng mà là nàng. 



Hạ Mộng khẽ nhíu mày, không có nói cái gì nữa. 



Hoàng Phủ Nam Ninh lại lập tức mặt nghiêm lại. "Muội nói đủ chưa? Mau đi ra ngoài." 



"A?" Nam Vân công chúa lập tức đình chỉ thao thao bất tuyệt, "Tứ ca, huynh làm gì thế, sao lại đuổi ta đi?" 



“Tứ tẩu ngươi mới từ hoàng cung trở lại, trên người bây giờ còn mang thương tích, cần nghỉ ngơi thật tốt.” 



“A, ta thiếu chút nữa đã quên rồi.” Vội vàng vỗ đầu một cái, Nam Vân công chúa bừng tình. Không ngừng gật đầu liên tục, “Dạ dạ dạ, ta biết sai rồi. Tứ tẩu, thực xin lỗi, ta sẽ đi ngay bây giờ. Không quấy rầy người nữa!” 



Sau đó liền xoay người chạy ra ngoài cửa. 



Quả nhiên là là một nha đầu hiểu chuyện. 



Hạ Mộng liền khẽ mỉm cười. 



"Các ngươi cũng đều đi ra ngoài đi." 



Nhưng lập tức, nghe thấy Hoàng Phủ Nam Ninh trầm thấp ngữ điệu, nàng không cười được. 



Vội vàng quay đầu lại, nhìn vẻ mặt âm trầm của Hoàng Phủ Nam Ninh, lòng của nàng cũng trầm xuống. Vội vàng mở to đôi mắt. "Vương gia?" 



"Tiểu bạch thỏ." Chậm rãi bước đến, Hoàng Phủ Nam Ninh đứng lại trước mặt nàng. 



Thân hình cao lớn, thoáng cái liền che ánh sáng trước mắt nàng, cũng làm cho lòng của nàng run run. Một loại dự cảm xấu ập vào lòng. 



“Biểu hiện hôm nay của nàng thật làm cho ta được mở rộng tầm mắt.” 



Quả nhiên …. 



Lời này lọt vào tai, trong nội tâm cuồng loạn một hồi. Vội vàng nặng ra một nụ cười, Hạ Mộng nhỏ giọng nói: “Phải không? Vương gia biểu hiện của ta cũng làm cho ngài mở rộng tầm mắt sao?” (câu này mình nghĩ ra 2 nghĩa “ Vương gia biểu hiện của ngài cũng đã làm cho ta mở rộng tầm mắt” – Vì chưa đọc chương trước nên chưa đoán đ.c nên mọi người tự chọn nhé *hehe*) 



“Tiểu bạch thỏ, bản vương đang nghiêm chỉnh nói chuyện với nàng.” Sắc mặt liền bắt đầu trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn vào mắt nàng, gằn từng chữ một. 



Ách... 



Thu lại khuôn mặt tươi cười, Hạ Mộng cắn môi không nói. 




Nàng thật đúng là nhớ kỹ. Hạ Mộng khóe miệng giật nhẹ. 



Bên này, tiểu nha đầu lại dùng lực bắt được tay của nàng."Tứ tẩu, người mau nói cho ta biết, tẩu là như thế nào làm được? Tẩu có thể hay không cũng chỉ giáo cho ta? Ta cũng muốn trở nên lợi hại như tẩu!" 



"Cái này, Vân Nhi..." 



"Vương phi, có thái tử tới chơi." 



Đang khó xử lúc đó, Tú Nhi xuất hiện, một câu nói giải quyết khẩn cấp cho nàng. 



Vội vàng đẩy nàng ra, Hạ Mộng đứng lên."Thái tử? Hắn tới làm gì? Vương gia không có ở đây mà?" 



“Cô là phụng mệnh phụ hoàng, qua thăm Minh vương phi, thuận tiện tặng chút thuốc bổ cho người tẩm bổ thân thể.” (Cô – là danh xưng của các bậc hoàng đế hay vương gia cao quý như từ gia) 



Lời mới nói xong, liền nghe được một tiếng nói trầm thấp hữu lực lọt vào trong tai. Sau đó, một bóng dáng thon dài cao ngất đập vào mắt nàng. 



Hạ Mộng vội vàng liền tham kiến hành lễ: "Tham kiến thái tử điện hạ." 



"Minh vương phi mau mau đứng lên. Người có thương tích trong người, cũng đừng có giữ lễ tiết như thế." 



"Đa tạ thái tử điện hạ." Liền đứng dậy, Hạ Mộng ngẩng đầu lên, mới rốt cục chính thức thấy được đến vị thái tử điện hạ điện hạ này. (nguyên văn nấp trong nước thái tử điện hạ ko hiểu lắm nên tối giản cho chị em dễ hiểu *hehe*) 



Chỉ thấy người này mặc trên người một bộ áo khoác có thêu ngũ trảo kim long đan chu, một đầu tóc đen buộc lên thật chỉnh tề, dùng một phương bảo kim quan màu tím cố định trên đỉnh đầu. Diện mục trong sáng, ngũ quan thâm thúy, cùng Bích Vân công chúa thoạt nhìn có vài phần rất giống – nói tóm lại, cũng là dung mạo mỹ nam tử không tầm thường. Bất quá, người nam nhân này, nói như thế nào đây? Hạ Mộng cảm thấy hắn có điểm nhìn quen mắt. Ừ, suy nghĩ một chút, nàng nhớ rõ ngày hôm qua, khi bọn họ đứng trong Kim Loan điện, nàng tựa hồ nhìn thấy một bóng dáng giống như vậy, ngồi gần lão hoàng đế. Nhưng là, lúc đó đang lợi dụng lão hoàng đế chủ yếu cho nền liền trực tiếp bỏ quên sự hiện hữu của hắn. 



Lúc nàng quan sát đánh giá hắn, hắn cũng thuận thế đánh giá nàng một phen. Lập tức, thái tử điện hạ chắp tay nhìn nàng: “Minh vương phi, hôm qua, chúng ta gặp qua một lần tại trên Kim Loan điện, không biết người còn có ấn tượng hay không?” 



Quả nhiên là vậy! 



Hạ Mộng mỉm cười gật đầu."Có điểm ấn tượng." 



Thái tử điện hạ cũng cười. “Minh vương phi ngài đúng là làm cho Cô ấn tượng sâu đậm đấy. Sống nhiều năm như vậy, Cô là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái dũng mãnh như thế, thứ nhất người vẫn có thể dưới tình huống liên lụy đến Bích Vân mà vẫn thuyết phục được phụ hoàng, làm cho người đem ngươi thả ra.” 



"Phải không?" Hạ Mộng mỉm cười, "Nói như vậy, ta thật là cao hứng." 



Thái tử điện hạ lại cười một tiếng haha. “Minh vương phi nói rất đúng. Người không biết, ngày hôm qua hành vi của người cũng làm cho Cô mở rộng tầm mắt. Cô không hề biết, thoạt nhìn một nữ như thân mảnh mai như thế, tại đất khách quê người, lúc đối mặt với hoàng đế một quốc gia, cũng có thể không kiêu không nịnh như thế, lại có lý có tình, đem hết thảy đều nắm giữ vừa đúng.” 



Nàng rất không thích ánh mắt người nam nhân này. Từ khi xuất liện luôn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, phảng phất dường như muốn từ trong đó nhìn ra chút gì. Khẽ nhíu mày, Hạ Mộng rũ mắt xuống. 



“Đa tạ thái tử điện hạ khen ngợi. Kỳ thật, ngày hôm qua ta đã làm gì, ta đều nhớ không rõ, chẳng qua là khi đó bị đẩy vào tình thế cấp bách, rơi vào đường cùng mới làm ra hành động như vậy. Sau khi trở về, ta thấy sợ đến choáng váng.” 



“Haha, Minh vương phi người sao phải khiêm tốn? Hành động của người, đúng là chiếm được tất cả sự tán thành của mọi người, Về sau, mà ngay cả người trong hoàng cung cũng bắt đầu nghị luận rối rít về ngươi, tất cả mọi người nói người là nữ tử kỳ tài.” 



Kỳ nữ ư? Không thể nào, khẳng định nói nàng là nữ nhân điên loạn. Những người trong hậu cung kia sao mà có tâm tư nghĩ đến nàng, khẳng định là đều an ủi công chúa Bích Vân đáng thương, nghĩ hết các loại từ ngữ nhục mạ nàng đi. 



Lười phải cùng hắn nói nhiều, Hạ Mộng mím môi không nói. 



Thấy nàng như thế, thái tử điện hạ cũng không nói nhảm nữa, vỗ vỗ tay, hai người mặc trang phục tiến vào mang theo một cái rương lớn. 



“Minh vương phi, ngày hôm qua làm cho người bị sợ hãi, là Bích Vân không đúng. Cho nên, hôm nay Cô đặc biệt vâng mệnh phụ hoàng đưa tới cho người một rương thuốc bổ, hi vọng người có thể vui lòng nhận lấy.” 



"Đa tạ thái tử điện hạ, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, ta đã không sao." Vội vàng cười yếu ớt, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng nói. 



"Nhưng là, vô luận như thế nào, đã xảy ra chuyện này, chúng ta an ủi là việc làm cần thiết." Thái tử điện hạ trầm giọng nói. 



Hạ Mộng liền cũng gật đầu."Đã như vậy, vậy thì đã làm phiền thái tử điện hạ đến đây một chuyến." 



“Không phiền chút nào, đây là vì bản thân thái tử nên làm.” Lắc đầu, thái tử điện hạ từ từ đổi giọng, “Bất quá, Minh vương phi, hi vọng chuyện này không có hù dọa người quá mức. Hai ngày nữa hoàng cung có yến hội, người sẽ cùng Minh vương gia tham gia chứ?” 



Yến hội hoàng cung? Hạ Mộng một chút sững sờ, lập tức gật đầu."Đó là tự nhiên." 



“Vậy là tốt rồi. Đồ đã đưa đến, vậy Cô xin cáo từ. Hai ngày nữa, Cô trong hoàng cung xin đợi Minh vương phi ngươi đại giá.” 



"Tốt, thái tử điện hạ đi thong thả." Bước chân nhẹ nhàng đưa hắn tới cửa, nhìn xem người này đi xa, Hạ Mộng lông mày lại không nhịn mày nhíu chặt - - 



Nàng có một loại cảm giác: vị thái tử điện hạ, cũng không phải là nhân vật dễ đối phó.