Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 304 :

Ngày đăng: 13:39 19/04/20


Trong lòng không khỏi khẩn trương lên, Hạ Mộng vội vươn tay muốn phản kháng, nhưng hắn lại đoán được, lập tức hai tay nắm cổ tay của nàng, dùng sức đem nàng lui về phía sau đẩy xuống. Hai người liền song song ngã xuống giường. 



"Ngươi - - ngô" 



Ngã xuống, môi hai người rốt cục tách ra. Hạ Mộng vừa định thở một ngụm, không muốn người này lần nữa đem môi mình tập kích, thì thân thể hắn cũng gắt gao đè ép nàng, một đôi tay sớm buông cổ tay của nàng ra, bắt đầu xé rách quần áo trên người nàng. 



"Ngô ngô." 



Không cần phải vậy chứ? Cứu mạng!! 



Hoang tưởng. Rất muốn hét to, nhưng miệng lại bị người chặn lại, thân thể cũng bị áp chế nằm dưới, nàng căn bản không thể động đậy. Chỉ có hai tay hai chân còn có thể hoạt động một chút, nằm ở trên giường nàng căn bản không có bao nhiêu khí lực. Động tác nho nhỏ này càng kích thích hắn hơn, căn bản hắn mặc kệ, thậm chí trong mắt còn dâng lên vài phần trêu tức. 



Vừa thấy như thế, lòng nàng lập tức dâng lên một cỗ cảnh giác. 



Đầu óc cấp tốc xoay tròn, trong lòng cũng nhanh chóng nghĩ tới nên làm thế nào mới tốt, khi thư che lại đôi môi đỏ mọng của nàng rốt cục cũng buông ra, một bàn tay thon dài hữu lực nhéo lên cổ của nàng: "Tiểu bạch thỏ, nàng đáng đánh lắm đấy." 



Giọng nam trầm thấp, hòa cùng bầu không khí lạnh như băng, làm hắn tang thêm vài phần gợi cảm. Một phần tóc đen từ bên tóc mai rủ xuống, tại trên gương mặt hắn một bóng đen thật dài, cùng lông mi của hắn giao chồng lên nhau, càng lộ vẻ đen tối khó phân biệt trong ánh mắt của hắn. 



Tâm Hạ Mộng run lên bần bật. Phát giác được tình cảm không nói lên lời từ tim phát ra, truyền khắp cơ thể. 



"Vương gia..." 



Động động môi, nàng gian nan bật ra một tiếng thấp gọi. 



Hoàng Phủ Nam Ninh - - đúng vậy, người nửa đêm canh ba xâm nhập khuê phòng người khác, cũng tùy ý thâu hương thiết ngọc, thình lình chính là Hoàng Phủ Nam Ninh da mặt dày, không them để ý thể diện nam nhân - - khóe miệng kéo nhẹ: "Tiểu bạch thỏ, nàng thật to gan? Ta mới rời đi vài ngày, nàng liền muốn gả cho nam nhân khác?" 



"Ta không có" Hạ Mộng liền vội vàng lắc đầu. 



"Không có? Chẳng lẽ những điều vừa rồi cha nàng nói với nàng là nói nhảm sao?" 




"Chưa" Hoàng Phủ Nam Ninh thở phì phì trả lời. 



Hạ Mộng nhún vai. "Vậy chàng tiếp tục tức giận đi. Bất quá, cũng không còn sớm, chàng có phải nên đi hay không?" 



"Nàng đuổi ta đi?" Sau một hồi triền miên, tâm tình nghiễm nhiên đã tốt lên rất nhiều, bởi vì một câu nói kia của nàng, cả khuôn mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lại trắng xanh đen lại. 



Hạ Mộng nháy mắt mấy cái."Chàng tới cũng tới, ngủ cũng ngủ, chẳng lẽ không nên rời đi sao? Nếu không, nếu cha ta mà biết đươc, ông ấy nhất định sẽ tức giận đó." 



Nhớ tới lão nhân hung hãn kia, Hoàng thân thể Phủ Nam Ninh khẽ run lên. Nhưng mà - - 



"Mặc kệ nó." Tức giận liền tức giận đi. Dù sao, hắn cũng sẽ không đi. 



"Chàng..." Hạ Mộng sững sờ, "Chàng thực không có ý định đi sao?" 



"Ta không đi." Hoàng Phủ Nam Ninh tùy tiện tuyên cáo, một tay ôm lấy nàng vào lòng, "Đêm nay, ta muốn cùng nàng cùng nhau ngủ." 



"Nhưng mà, nếu như cha - - " 



"Ta còn ước gì cho ông ta bắt được đấy. Tốt nhất làm cho cả phủ cũng biết, sau đó truyền khắp kinh thành. Sau đó, ta lại muốn biết, cái họ Tưởng kia còn có thể hay không luôn miệng nói cái gì liên tục chờ nàng?" 



Này. Nàng biết rồi. 



Hạ Mộng trừng to mắt. "Chàng đêm nay xông tới, chính là có chủ ý này?" 



"Đúng vậy." Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không e dè thừa nhận, "Nếu không, nàng nghĩ rằng ta sẽ thật sự ăn nói khép nép đi vào nơi này, nhìn xem sắc mặt của ông ấy sao? Sơn trân hải vị trong vương phủ ta còn thiếu sao? Sao phải mất mặt tới đây làm lành chứ?" 



"Cho nên, chàng sở dĩ đến, chính là vì điều tra tình hình địch." Hạ Mộng nói