Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký

Chương 10 :

Ngày đăng: 04:23 19/04/20


Tề Hoành Thành bị đánh đến chạy trối chết, oa oa kêu to:



“Ta sai ta sai rồi! Quân Đình, Đông Phương đại nhân, Bồ Đào, huynh đệ, đại ca… Ta sai ta sai rồi, tha ta đi!”



Đám người Lưu Nhuận Chi nhìn mà trợn mắt há hốc miệng. Đông Phương Quân Nghiêu nhỏ giọng nói:



“Lưu đại ca, chúng ta có nên đi ngăn cản lại hay không? Tứ ca hình như phát điên rồi…”



Lưu Nhuận Chi nghiêm trang đĩnh đạc nói:



“Ta đoán Quân Đình muốn đánh Hoành Thành đã lâu rồi, để cho y phát tiết một chút đi, ai kêu Hoành Thành miệng vụng đâu.”



Đông Phương Quân Nghiêu nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu nói:



“Dù sao Tề đại ca da dày thịt béo, không sợ bị đánh. Chúng ta ra đây chính là vì muốn tứ ca vui vẻ, như thế cũng tốt,”



Vì thế hai huynh đệ rất vô trách nhiệm cứ như vậy bán đứng Tề Hoành Thành.



Bồ Đào đánh một trận, thân tâm thoải mái sung sướng, sửa sang lại quần áo, ngồi chồm hổm dưới đất đối diện với người bị đánh đang che mặt khóc nói:



“Ai, ta dù sao cũng chỉ là một thiếu niên văn nhược, tay trói gà không chặt, đánh ngươi cũng không đau, ngươi khóc cái gì?”



Tề Hoành Thành thiếu chút nữa nôn ra máu. Cái này mà cũng kêu trói gà không chặt? Nắm tay ngươi đều sắp chặt đứt xương cốt của ta có được không hả!?



Hắn u oán mà liếc mắt nhìn Bồ Đào một cái.



Bồ Đào ôm ngực nói:



“Ai nha nha, ta chính là mềm lòng.”



Nói xong nâng Tề Hoành Thành dậy nói:



“Được rồi được rồi, ủy khuất thì về nhà khóc với nương tử của ngươi đi, làm như là ta khi dễ ngươi vậy.”



Tề Hoành Thành đã hết chỗ nói rồi, căm giận mà quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Lưu Nhuận Chi và Đông Phương Quân Nghiêu một cái. Hai người lập tức quay đầu đi.



“Ai nha nha, Quân Nghiêu đệ xem hôm nay thời tiết thật là tốt.”



“Đúng vậy Lưu đại ca, thời tiết thật tốt.”



Cái đám không nghĩa khí này!Tề Hoành Thành thật muốn hộc máu.



Bồ Đào thư thái văn nhã lấy khăn tay ra lau mồ hôi, sửa sang lại quần áo, tinh thần phấn chấn mà nói:



“Được rồi, chúng ta đi săn thú đi!”



Mấy người đang muốn xuất phát về phía ngọn núi, cao thủ mà Đông Phương Quân Nhân phái tới đã phóng ngựa chạy vội đến.



May là Đường Chính Ngôn vốn là người bĩnh tĩnh, còn là một lần được chào đón quá mức mà sợ hãi. Hắn thật không ngờ Tĩnh Thân Vương trong truyền thuyết, đúng là, đúng là… một người hiền hòa thân thiết như thế.



Khi Tĩnh Thân Vương cười ha ha mà đi vào thư phòng thì, Đường Chính Ngôn còn tưởng rằng đây là đại ca của Bồ Đào chứ, thật sự bởi vì Tĩnh Vương so với trong tưởng tượng của hắn còn trẻ tuổi hơn rất nhiều, mặt trắng nõn, hai mắt sáng lực, gương mặt như mặt trẻ con cười tủm tỉm, thậm chí hai má còn có chút mũm mĩm của trẻ con (Này thật không khoa học, từng này tuổi rồi sao còn có mũm mĩm của trẻ con?)



Tĩnh Vương vừa nhìn thấy hắn liền thân thiết mà nắm chặt tay hắn, cười hắc hắc nói:



“Ngươi chính là Đường Chính Ngôn sao? Nghe tiếng đã lâu, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, tuấn tú lịch sự!”



Đôi mắt đen láy sáng rực kia chớp cũng không chớp mà đánh giá hắn, Đường Chính Ngôn bị nhìn mà có chút sợ hãi trong lòng.



Hắn nghiêm chỉnh hành lễ, Tĩnh Vương lại dường như không thèm để ý, có vẻ cũng lười chào hỏi vòng vo, vừa bắt đầu đã đi thẳng vào chủ đề, nói:



“Ngươi là đại ân nhân của Bồ Đào nhà chúng ta, sau này sẽ là người một nhà, không cần khách khí như thế. Ngồi xuống đi! Dâng trà dâng trà! Đúng rồi, nhớ mang thêm điểm tâm lên, lần trước trong cung ngự ban hoa quế cao ngọt nhẹ do ngự trù làm không tồi, bưng hai đĩa lên trước.”



Đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh thầm kêu khổ trong lòng. Vương gia thích đồ ngọt, một hàng răng sâu không biết khiến các ngự y phải hao phí bao tâm sức, Vương phi hạ lệnh nghiêm cấm không cho hắn ăn đồ ngọt, nhưng là lúc này… Đang ở trước mặt khách nhân, không dám nói lời khuyên nhủ.



Đại nha hoàn kia cũng là người thông minh, dáng vẻ nhu thuận phục tùng nhận lệnh, ra khỏi cửa liền quay đầu gọi một tiểu nha hoàn cấp tốc chạy đến chỗ Vương phi báo cáo.



Đông Phương Hạo Diệp vui tươi hớn hở mà hạ mình tiếp đón Đường Chính Ngôn, càng nhìn càng thích. Ừm, không tồi, không quan tâm hơn thiệt, trong lòng có tự tôn, là một người chính trực, hơn nữa tâm nhãn cũng khá, lại còn xách theo hai hộp đặc sản địa phương đến, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ nhẹ tình ý nặng, nhìn qua là có thể dựa vào.



Tiểu Vương gia ở bên này đang nhìn con rể thay nhi tử, bên kia Bồ Đào đã như đòi mạng mà chạy về, một đường phóng ngựa chạy như điên, mũ cũng bị gió thổi lệch mà không biết.



Y phong trần mệt mỏi chạy về Vương phủ, khi xuống ngựa còn thiếu chút nữa là ngã lăn ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phòng mình. Tiểu Trúc Tử ở phía sau một đường đuổi theo, thấy chủ tử thất thố như thế, nhanh chóng chạy lên ngăn lại, khuyên nhủ:



“Thiếu gia ngài chậm một chút, ngài ít nhất cũng nên thay y phục đã rồi hãy gặp khách đi?”



Bồ Đào phục hồi tinh thần lại, cúi đầu liếc mắt một cái đánh giá y phục của mình, vốn là trang phục đi săn, nhìn qua tư thế rất hiên ngang oai hùng, chính là y đánh Tề Hoành Thành một trận ở trên cỏ, lại một đường chạy về như điên, trên chân trên đùi toàn bộ đều là đất vàng, trên y phục cũng toàn là bụi bặm, không khỏi dậm chân nói:



“Hôm nay đáng lẽ ra không nên đi ngoại ô cái gì cả, đều do họ Tề kia, đúng ra lúc nãy nên đánh hắn thêm mấy cái nữa!”



Nếu không y đã êm đẹp mà đứng trong nhà, còn kịp đổi một thân y phục mà hảo hảo ăn diện.




Đông Phương Quân Khiêm cười hắc hắc, nói:



“Ta cảm thấy Đường Chính Ngôn cũng không phải là không có ý gì với Bồ Đào đâu.”



“Sao lại nói như vậy?”



Đông Phương Quân Khiêm sau đó có lấy cớ đến tòa nhà ở đường Vĩnh Hòa hai lần, cũng có tiếp xúc với Đường Chính Ngôn, mỗi lần nhắc đến Bồ Đào, Đường Chính Ngôn tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh, thực ra đáy mắt cũng xẹt qua một chút mâu thuẫn và quan tâm. Đông Phương Quân Khiêm vô cùng sắc bén, có chút phát hiện ra.



Đông Phương Quân Thành a lên một tiếng, nói:



“Vậy huynh muốn như thế nào?”



“Tự nhiên là tác hợp một phần.”



“Huynh đừng có dính và. Nếu để phụ thân biết, sẽ không tha cho huynh.”



Đông Phương Quân Khiêm ôm vai hắn, cười hắc hắc xấu xa nói:



“Yên tâm, ta đã nói qua với phụ vương, phụ vương đã chuẩn.”



Đông Phương Hạo Diệp hiện tại đã có nhi tử ra mặt, rất nhiều việc cũng không tự mình ra tay. Hơn nữa trong lòng hắn có oán niệm với Đường Chính Ngôn đã ‘cướp đi’ Bồ Đào, cũng rất không tình nguyện đi tác hợp cho bọn họ. Chính là nhìn bộ dáng đáng thương của Bồ Đào, tâm hắn lại không đành lòng, vì thế liền chỉ điểm trưởng tử ra tay thay hắn, cần phải tìm được hạnh phúc cả đời cho đệ đệ.



Đông Phương Quân Khiêm giống lão tử hắn như đúc, là một người có tính tình e sợ thiên hạ không loạn, vừa bị kích động như thế, lập tức vui vẻ hớn hở mà chuẩn bị ra tay!



Đông Phương Quân Thành nghe vậy cũng rất là động lòng. Hắn với Đông Phương Quân Khiêm là song sinh, mặc dù tính cách khách nhau, nhưng vào thời điểm mấu chốt rất có thần giao cách cảm, huống chi bọn họ đều rất thương yêu đệ đệ, không có lý nào lại nhìn Bồ Đào tiếp tục buồn bực không vui.



Hai người lập bẫy một hồi như thế, Đông Phương Quân Thành lại rất xấu xa mà kéo một người nào đó từng ‘đắc tội’ Bồ Đào xuống nước.



Tề Hoành Thành ở Tề phủ xa xa bỗng nhiên hắt xì hai cái liên tục, lẩm bẩm:



“Đang êm đẹp mà lại hắt xì, chẳng lẽ là có ai đang nhớ ta?”



Thê tử của hắn là Liễu thị ở bên cạnh cười nói:



“Hắt xì một cái là có người nhớ, hai cái là mắng, chàng hắt xì hai cái là có người đang mắng chửi mới đúng, nằm mơ giữa ban ngày còn tưởng rằng ai đang nhớ chàng sao?”



Tề Hoành Thành cười ha ha, ôm hiền thê nói:



“Chẳng lẽ là đêm qua ta hầu hạ không được tốt, phu nhân đang mắng ta trong bụng?”



“Hừ! Chàng là đồ mặt dày không biết xấu hổ!”



Liễu thị cực kỳ xấu hổ, nhéo mặt Tề Hoành Thành, nghe hắn kêu ai ai cầu xin tha thứ.



Lại nói Đường Chính Ngôn không hề biết gì về âm mưu quỷ kế sắp kéo đến, hắn từ trường thi trở về, đầu tiên là thỏa sức ăn một bữa, sau đó tắm rửa xong liền leo lên giường ngủ một ngày một đêm, cũng không hề động đậy chút nào, Đường Chính Lễ sợ đến mức thiếu chút nữa đi mời thầy thuốc.



Chờ sau khi hắn tỉnh ngủ rồi xuất hiện, cẩn thận thu dọn một hồi, đàng hoàng mà ăn một bữa lớn khiến Đường Chính Lễ và Đường Chính Nghĩa cũng tiểu tư kinh ngạc một hồi nữa, cuối cùng mới bình thường lại.



Đường Chính Lễ nói:



“Đại ca, buổi sáng hôm nay người của Tĩnh Vương phủ đến, nói Thế tử mời huynh ngày mai đến biệt viện tham dự yến hội. Thật vất vả mới thi xong, ý của Thế tử là muốn mọi người thả lỏng một chút, Vương đại ca, Lưu đại ca cùng viện và mấy vị đệ tử khác cũng đều nhận được lời mời. Bởi vì buổi sáng huynh còn ngủ, đệ liền quyết định thay huynh nhận lấy thiếp mời.”



Đường Chính Ngôn nói:



“Thế tử của Tĩnh Vương thân phận cao quý, đưa thiếp mời chúng ta, chúng ta không thể không hiểu quy củ. Đệ làm được lắm, quý nhân đến mời, vốn là không nên từ chối.”



Đó cũng vì danh tiếng của Tĩnh Vương luôn rất tốt, trong bậc trung lưu cũng nổi tiếng tốt, cho nên những người đọc sách nguyện ý cho hắn thể diện, Hoàng thượng cũng nhắm một mắt mở một mắt, không quản chuyện hắn kết giao với học trò.



Bởi vậy huynh đệ Đường gia bàn bạc thật tốt, Đường Chính Ngôn liền quyết định ngày mai đi đến chỗ hẹn.



—— Thượng tập – Kết thúc ——



Văn án



Hồng nhan mệnh khổ, đường tình của tiểu Quận Vương đã định trước là long đong?



Đầu tiên là bị Đường Chính Ngôn vô tình (?) mà từ chối, sau đó lại gặp phải hoa đào thối, còn bị Đường Chính Ngôn tận mắt nhìn thấy!



Bản Quận Vương từ thân đến tâm đều là trong sạch a!



Tiểu Bồ Đào khóc không ra nước mắt.



Không ngờ rằng ‘muội muội’ yêu lo lắng cho huynh trưởng động tay động chân, không chỉ khiến Đường Chính Ngôn thừa nhận tình cảm của mình, còn phát hiện ra dục hỏa cháy hừng hực của mình với Tiểu Bồ Đào!



Nhưng mà, Đường Chính Ngôn có thân thế khiến cho triều đình đại loạn bị phái đi đóng ở biên thùy, Tiểu Bồ Đào mới quen *** đâu chịu một mình đợi ở khuê phòng trống không.



Y thế nhưng đang mang thai lại dám chạy trốn, ngàn dặm truy phu sao?!