Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký
Chương 11 :
Ngày đăng: 04:23 19/04/20
Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Chính Ngôn thay một thân y bạch y thuần khiết văn nhã, ăn diện chỉnh tề, cùng vài học trò khác ở cùng viện lên xe ngựa mà Thế tử Tĩnh Vương đưa đến, đến biệt viện ở ngoại thành.
Xe ngựa lảo đảo đi khoảng một canh giờ, ra khỏi kinh thành đến vùng ngoại ô phía tây dưới chân núi, dừng lại trước cổng biệt viện của Tĩnh Vương phủ.
Những học trò này nào đã được biết đến phong thái của biệt viện Hoàng gia? Đều được lần mời này khiến cho hồi hộp kinh ngạc, mở rộng kiến thức, vào biệt viện rồi ánh mắt cũng không đủ để dùng. Cũng may bọn họ đều là người đọc sách, tuy xuất thân khốn cùng, nhưng không thiếu cấp bậc lễ nghĩa.
Đông Phương Quân Khiêm tự mình chiêu đãi. Hắn mặc dù xuất thân cao quý, nhưng cũng rất thân thiện, tính tình vô cùng tốt, thỉnh thoảng còn lộ ra một mặt hoạt bát hóm hỉnh, không hề có chút bộ dáng cao cao tại thượng nào của một Thế tử. Cho nên ấn tượng của nhóm đệ tử này với hắn đều vô cùng tốt.
Đợi cho bữa tiệc kết thúc, khách và chủ đều vui mừng, hai bên đều gần gũi hơn không ít.
Đông Phương Quân Khiêm nói:
“Cách ngày yết bảng còn vài ngày nữa, mọi người mấy ngày này có thể thả lỏng một chút. Gần ngoại ô phía tây này có không ít cảnh sắc, buổi chiều dù sao cũng không có việc gì làm, ta sẽ cho người đưa mọi người đi dạo.”
Tất cả mọi người đều trầm trồ khen ngợi. Đông Phương Quân Khiêm liền gọi mấy gia phó đến chuẩn bị.
Đường Chính Ngôn nhớ đến hai đệ đệ ở nhà. Đường Chính Lễ thì thôi, đã là một tiểu tử choai choai, ở nông thôn cũng có thể quyết định thay người lớn. Nhưng Đường Chính Nghĩa hãy còn nhỏ. Dọc một đường vất vả lên kinh, gương mặt nhỏ nhắn đều mỏi mệt đến gầy đi, cái cằm gầy gầy chọc vào lòng người. Đường Chính Ngôn nhìn mà đau lòng, nhưng vội vàng ôn bài, cũng không chăm sóc nó được. Cũng may sau khi dọn đến ngõ Vĩnh Hòa thì ổn định hơn rất nhiều, hắn cũng có thể nhờ phòng bếp làm chút đồ ăn ngon cho hai đệ đệ, cuối cùng cũng bổ lại được gương mặt nhỏ nhắn của Đường Chính Nghĩa một chút. Sau khi thi hắn vốn định thừa dịp khoảng thời gian chưa yết bảng này chăm sóc hai đệ đệ cẩn thận, dẫn bọn họ vui đùa trong kinh thành, nhưng hôm nay được Thế tử Tĩnh Vương mờ đến, để hai đệ đệ ở nhà, hắn liền có chút nhớ thương.
Đông Phương Quân Khiêm để ý đến sắc mặt của hắn, quan tâm hỏi han:
“Xảy ra chuyện gì rồi? Hay là buổi trưa uống nhiều rượu quá nên bị đau đầu?”Hắn không nói Đường Chính Ngôn còn chưa cảm thấy, vừa bị hắn hỏi như thế, thật sự là cảm thấy đầu có chút nằng nặng choáng váng, chóng mặt váng vất.
Đường Chính Ngôn có chút ngượng ngùng, nói:
“Đa tạ Thế tử quan tâm, hình như thật sự là uống có chút nhiều, đầu hơi nặng.”
Đông Phương Quân Khiêm ai nha một tiếng, nói:
“Là bản Thế tử sơ sót. Các ngươi buổi trưa uống không ít rượu, hiện tại đi ra ngoài cũng không thỏa đáng lắm. Như vậy đi, người nào uống rượu mà cảm thấy tinh thần vẫn sảng khoái thì có thể đi ra ngoài vui đùa một chút, có hạ nhân đưa đi, chắc chắn sẽ không gặp chuyện không may. Cảm thấy hơi say, liền nghỉ ngơi ở ngay trong biệt viện một lát, phòng có rất nhiều, ngủ trưa dậy tinh thần cũng tốt, buổi chiều tiện quay về thành.”
Trong mấy học trò này đã có vài người sắc mặt ửng đỏ, buổi trưa vì rượu ngon nhà Vương gia mà có lực uống thêm mấy chén, thật sự là hơi say. Đông Phương Quân Khiêm vội vàng kêu quản gia của biệt viện sắp xếp cho bọn họ về phòng ở phía sau biệt viện nghỉ ngơi.
Đường Chính Ngôn say có chút chếnh choáng, được người đỡ vào phòng, nằm lên giường liền lăn ra ngủ. Hắn ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đi vào, ngồi xuống bên giường, cẩn thận dịch góc chăn cho hắn.
Hắn mờ mịt mở mắt ra, phân biệt một chút, mơ hồ gọi một tiếng:
“Bồ Đào?”
Nam tử áo trắng kia hình như hoảng sợ, sau đó hơi co rúm lại.
Đường Chính Ngôn cảm thấy thân thể có chút khô nóng, xoay tay xốc chăn lên một nửa.
Nam tử kia dừng lại một chút, tiến lên lại nhẹ nhàng đắp chăn kín lại cho hắn, nhẹ giọng nói:
“Uống rượu sẽ dễ bị cảm lạnh, đắp lại vẫn sẽ tốt hơn.”
Đường Chính Ngôn giữ chặt tay y vuốt ve, cố gắng chống mí mắt lên nhìn một chút, lại nhắm lại, nói:
“Bồ Đào.”
“Ừ. Ta ở đây.”
Đường Chính Ngôn không nói gì nữa, ngủ say.
Cũng không biết là ngủ bao lâu, cuối cùng tỉnh lại, đầu còn có chút nặng nề. Hắn ngồi dậy, thấy trong phòng chỉ có một mình hắn, huân hương thoang thoảng, nào còn tung tích của Bồ Đào. Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Đường Chính Ngôn có chút mờ mịt. Chẳng lẽ bản thân bất tri bất giác lại đặt Bồ Đào ở trong lòng? Ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy y…
Lý trí của Đường Chính Ngôn vốn có chút tỉnh táo lại vừa bị y trêu chọc như thế, lập tức lại bay lên chín tầng mây, ôm lấy Bồ Đào lần thứ hai nồng nhiệt hôn sâu.
Đợi hai người chấm dứt nụ hôn thật dài này, hơi thở đều trở nên ồ ồ, tình cảm khó nén, y phục hai người cũng nửa mở, tình sắc *** loạn nói không nên lời.
Đường Chính Ngôn lúc này cũng không thể khống chế được nữa, vật cứng ngắc đứng thẳng kia đặt ở thân dưới Bồ Đào không ngừng va chạm cọ xát, giống như đang tìm cửa vào. Hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, không có kinh nghiệm ở mặt này, đừng nói nam nhân, nữ nhân cũng chưa từng có.
Bồ Đào cũng là như thế. Nhưng Bồ Đào đã đoạn tụ rất nhiều năm, sớm lén lút nghiên cứu qua, so với Đường Chính Ngôn vẫn có nhiều lý luận cơ bản hơn. Lúc này y nhớ tới mấy bộ sách long dương từng xem qua, còn có những hình ảnh lúc trước tò mò từng vào trong tiểu quan quán nhìn, không khỏi đỏ bừng mặt, cẩn thận dẫn đường cho Đường Chính Ngôn, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói vài câu.
Hai mắt Đường Chính Ngôn sáng lên, cuối cùng cũng tìm được ‘phương pháp’, vội vội vàng vàng mà cởi quần Bồ Đào lần tìm ra phía sau y.
Bồ Đào từ nhỏ đến lớn đã ngóng trông ngày này, lúc này trong vừa khẩn trương lại vừa chờ mong. Y vốn là nam tử, không quan tâm đến cái gì mà trinh tiết hay gì đó, huống chi lúc này tình dâng lên từ sâu trong lòng khó có thể nén nổi, nào còn quan tâm đến lễ giáo quy củ gì chứ? Y chủ động tách hai đùi ra quấn lên lưng Đường Chính Ngôn, dáng vẻ hoàn toàn chào đón.
Khi Đường Chính Ngôn hấp tấp cắm vào, hai người đều đau đến mức sắc mặt thay đổi.
Bồ Đào không ngờ là sẽ đau như thế, sắc mặt trắng bệch, cắn răng nhếch miệng, vội nói:
“Chậm, chậm một chút…”
Đường Chính Ngôn chỉ cảm thấy nơi đó của Bồ Đào vô cùng chặt chẽ, kẹp đến mức hắn khó chịu. Nhưng lúc này cũng đành phải chịu, cũng không có nghe thấy tiếng Bồ Đào nói, chỉ dựa vào bản năng rời khỏi một chút, lại xông vào lần nữa.
Qua mấy lần như thế, cuối cũng cũng miễn cưỡng tiến vào trong cơ thể của Bồ Đào. Xông vào mạnh mẽ như thế, nơi đó của Bồ Đào liền bị thương. Nhưng cũng may y là người Ma Da, trời sinh đã dễ tiếp nhận hơn nam tử bình thường, vả lại y cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận, vẫn luôn cắn răng mà chủ động phối hợp, mặc dù có đau, nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được.
Đường Chính Ngôn không có kinh nghiệm, sau khi tiến vào là xông loạn một trận, không có phương pháp gì mà hồ nháo, Bồ Đào đau đến mức khóe mắt ứa ra nước mắt.
Đường Chính Ngôn vì là lần đầu tiên, vội vàng đâm vài cái liền xuất ra. Hắn ồ ồ hừ mấy tiếng, ngã lên người Bồ Đào.
Bồ Đào tuy rằng chịu tội, trong lòng lại vô cùng vui mừng, ôm tấm lưng rộng lớn của Đường Chính Ngôn, trong lòng vô cùng sung sướng.
Đông Phương Quân Khiên lén lút ngoài cửa phòng dậm chân buồn bực:
“Nguy rồi, nguy rồi, Bồ Đào lại bị thua thiệt!”
Đông Phương Quân Thành nói:
“Huynh rốt cuộc lấy dược gì từ chỗ phụ vương thế? Biến Đường Chính Ngôn thành giống như một người hoàn toàn khác, Bồ Đào có thể không bị thua thiệt sao?”
Mọi người đều là nam nhân, phản ứng kia của Đường Chính Ngôn vừa thấy đã biết là không đúng, nam nhân đều hiểu được.
Đông Phương Quân Khiêm nói:
“Ta nào có ngờ được Bồ Đào lại… Ai, cái đứa ngốc này! Uổng phí nó tập võ nhiều năm như thế, một thân sức lực, lại bị văn nhược thư sinh giống như Đường Chính Ngôn kia áp, nực cười! Thực sự là nực cười!”
Hắn không dám nói cho đệ đệ dược là do mình tùy tiện trộm được từ chỗ của phụ vương.
Tiểu Vương gia Đông Phương Hạo Diệp lúc còn trẻ thông minh hiếu động, bác học tinh thâm, từng nghiên cứu y thuật một khoảng thời gian, ai ngờ y thuật không tiến bộ nhiều lắm, nhưng lại rất tâm đắc với việc chế dược. Ban đầu hắn chỉ làm chút thuốc bổ và dược chữa thương linh tinh gì đó, chuyên môn cung cấp cho người của Đông Môn và Nam Môn, Nam Môn chủ Nam Cung Lưu Giản và hắn là thanh mai trúc mã, lúc còn niên thiếu không ít lần làm người thử dược cho hắn, bụng không biết là bị ăn hỏng đến mấy lần. Hơn nữa Đông Phương Hạo Diệp còn thích làm cho mấy viên thuốc có vị ngọt lợ, ngoài hắn tự mình thích ra, người khác thật khó mà nuốt trôi.
Sau đó Đông Phương Hạo Diệp thành thân với Bắc Đường Diệu Nguyệt, liền có một ca ca thân gia như Minh đế Tư Diệu Huy. Minh đế Tư Diệu Huy là nhị ca của Bắc Đường Diệu Nguyệt, lúc trước học được y thuật nhất tuyệt từ Bạch Vũ trong Linh Ẩn cốc. Hắn cũng thích chế dược, tật xấu này dù làm Hoàng đế cũng khó sửa, hơn nữa hắn thích nhất là làm… xuân dược. Đông Phương Hạo Diệp rất có hứng thú về mặt này (có lẽ là nam nhân đều sẽ có hứng thú đi), quả thực xin được không ít kinh nghiệm từ Minh đế. Vì thế chịu ảnh hưởng của hắn, sau này cũng làm không ít xuân dược. Nhưng bởi vì Bắc Đường Diệu Nguyệt trông chừng quá nghiêm, Đông Phương Hạo Diệp không dám làm số lượng lớn (ban đầu hắn còn thật sự nghĩ làm thành sản nghiệp đâu = =||||), liền lén lút trộm nghiêm cứu, đưa đến Vọng Xuân Lâu lớn nhất trong kinh thành thử nghiệm, hiệu quả đúng là thần kỳ vô cùng. Hắn sợ Bắc Đường Diệu Nguyệt phát hiện, cho nên làm xuân dược xong đều giấu trong một cái hộp nhỏ, dán giấy niêm phong giấu cực kỳ kỹ càng.
Nhưng cho dù hắn giấu kín đáo đến đâu, cũng không thoát nổi một nhi tử có sự giảo hoạt giống như hắn. Đông Phương Quân Khiêm đã sớm phát hiện ra bí mật của phụ vương, nhưng cũng không biết trong hộp kia đều là giấu xuân dược. Hắn biết phụ vương có vài phần bản lĩnh về mặt chế dược, lần này vì đệ đệ, liền vào trong mật thất của phụ vương trộm một lọ ra.
Đông Phương Hạo Diệp làm việc cẩn thận, trên mỗi một lọ đều có dán nhãn, phía dưới còn ghi chút thuyết minh, đại khái là nói dược trong bình này có hiệu quả thế nào hay gì đó. Đông Phương Quân Khiêm lén trộm đồ vật sau lưng lão tử hắn, thời gian cấp bách, trong lòng chột dạ, cho nên cũng không có nhìn kỹ mấy ‘bản thuyết minh’, thấy có một lọ phía trên viết ‘Viên nhiệt huyết’, giơ bản thuyết minh nhìn lướt qua, đại khái ý viết là có thể khiến cho nam tử nhiệt huyết sôi trào, càng xúc động anh dũng hơn bình thường, tăng cường sức lực, bởi vậy liền đút vào trong ngực mang ra ngoài.
Hắn vốn là vì muốn bớt việc. Dù sao ra ngoài cho người tìm dược sẽ để lộ phong thanh, vả lại cũng không biết là dược tính có hại hay không, vẫn là sản phẩm lấy từ nhà mình ra có đảm bảo an toàn. Cũng vì Tiểu Vương gia luôn che giấu ham thích đáng khinh của mình quá sâu, hộp xuân dược kia bình thường cũng không để trùng tên, vả lại ‘bản thuyết minh’ cũng dùng từ mờ mịt, chỉ có bản thân hắn hiểu được thâm ý ở trong đó, cho nên mới khiến nhi tử hiểu lầm, để Đông Phương Quân Khiêm trộm một lọ xuân dược ra ngoài.
Đông Phương Quân Khiêm và Đông Phương Quân Thành trốn ở trong vườn, vốn thấy Đường Chính Ngôn biểu hiện chưa từng có từ trước đến vọt ra đánh Tề Hoành Thành một trận đau, còn cùng tán thưởng dược của lão tử bọn họ quả nhiên có hiệu quả không giống bình thường, màn anh hùng cứu mỹ nhân này, đúng là lưỡng tình tương duyệt mà. Ai ngờ sau đó liền thấy Đường Chính Ngôn có chút không kiềm chế được, lúc này mới cùng trở nên thất thố, vội gây ra tiếng động muốn gọi lại thần trí của hai người. Sau khi Bồ Đào kéo Đường Chính Ngôn rời đi thì, hai người vốn muốn đi theo, lại bị Tề Hoành Thành ngăn lại.