Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 35 : Thượng

Ngày đăng: 00:22 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Cứ mấy ngụm rượu lại cắn miếng bánh.



Khuynh Vương nói rằng mấy cái bánh ta làm thoạt nhìn trông thì xấu xí nhưng ăn vào lại cảm thấy rất ngon.



Khe khẽ cười, ta có phần đắc ý nói: “Nó được gọi là bánh Trung thu, tượng trưng cho sự đoàn viên.”



Khuynh Vương có vẻ hơi bất ngờ một chút, khóe miệng bất giác cong lên, hắn nói: “Hay hôm nay ta dẫn ngươi đi gặp mẫu thân của ngươi?”



Ta lắc lắc đầu.



Hiện giờ, Hoàng Thượng không muốn ta ra khỏi cung chút nào. Nếu ta cứ liều mình xuất cung e rằng không những bản thân gặp rắc rối mà mẫu thân cũng không tránh khỏi vạ lây.



Lắc lắc đầu, ta tiếp tục uống rượu.



Khuynh Vương giữ lấy cổ tay ta nói: “Ngươi đừng uống nhiều, đến lúc đó thật là…”



Là cái gì? Sao hắn lại dừng giữa chừng vậy chứ?



Hắn sờ sờ đầu ta, lại nắm chặt tay ta đi ra khỏi lãnh cung.



Dưới ánh sáng vàng óng của mặt trời, dưới những cơn gió nhè nhẹ vút qua, cỏ dại bên đường đều héo rũ.



Hắn dừng bước chân, hai tay đặt trên vai ta bức ta phải nhìn thẳng vào hắn.



Hắn nói: “Nhiên nhi, ngươi có biết ngọc bội của ta mà bị ngươi trộm đi có ý nghĩa như thế nào không?”



Ngẩn người, ta chậm rãi lắc đầu.



“Ngọc bội kia khắp thiên hạ cũng chỉ có hai cái. Một cái là của Hoàng huynh, một cái là của ta. Năm đó, khi mẫu thân sinh ra chúng ta, người đã tìm một người chế tác giỏi nhất làm ra hai miếng ngọc bội này. Cái đó… cũng chính là… di vật của người.” Khuynh Vương nhẹ giọng nói.



Ta có phần hơi bàng hoàng nhìn hắn.



Trong bỗng chốc, ta cảm thấy miếng ngọc bội bên hông giờ đây sao lại nóng thế.



Ta theo bản năng tháo miếng ngọc bội đang treo bên hông ta đặt vào tay Khuynh Vương.



Ta nói: “Ta thực không nghĩ đến thứ này lại quan trong đến vậy.”



Hắn sững sờ nhìn ngọc bội trong tay, trong mắt chỉ tràn ngập sự nhu hòa.
Từ xa, đã nhìn thấy thị vệ đứng chắn trước cổng, ta đành phải dùng Thủy thượng phi bay lên cây, nhảy qua tường đi vào.



Vào được Phong viên, ta cẩn thận nhìn trước ngó sau, âm thầm trở về Mặc các.



Vừa bước vào tới cửa, ta đã thấy Tiểu Lý Tử quỳ trên sàn, mặt mũi thì tái nhợt.



Tiểu Lý Tử vừa thấy ta vội hỏi: “Công tử, người đã đi đâu vậy? Hoàng Thượng tựa như xới tung cả Phong viên lên mà cũng không tìm thấy công tử a.”



Ta nói: “Ta đi mao xí.”



“Hoàng Thượng đã mệnh Tiểu Lý Tử đến đó tìm rồi.”



Ta thật không còn chỗ nào để nói nữa mà.



Hít hít mũi, ta bước tới trước mặt Tiểu Lý Tử nói: “Quỳ làm gì? Đứng lên.”



Tiểu Lý Tử lắc đầu nói: “Tiểu nhân thân là người hầu của công tử, nhưng lại không theo hầu bên cạnh công tử, thậm chí ngay cả đến việc công tử đi đâu cũng không biết. Tiểu nhân không thực hiện đúng bổn phận của mình nên Hoàng Thượng phạt tiểu nhân quỳ hai ngày hai đêm.”



Ta nheo mắt nhìn đứa nhỏ này, không nói được câu gì.



Tiểu Lý Tử luôn rất tốt với ta. Ngày trước cũng chỉ mình đứa nhỏ này dám đứng ra đi theo ta, nguyện ý là người hầu thân cận bên ta.



Hôm nay ta đã đi đâu, gặp ai, Tiểu Lý Tử đều biết, nhưng đứa nhỏ này lại đối với ta rất chân thành, một lòng giúp ta che giấu Hoàng Thượng.



Ta hít sâu một hơi, hai tay muốn nâng hắn dậy thì lại nghe thấy mấy tiếng rên rỉ rất nhỏ từ miệng hắn, mà trên trán hắn cũng dày một tầng mồ hôi.



Ta ngừng động tác, lạnh giọng hỏi: “Hắn đã làm gì ngươi?”



Tiểu Lý Tử giương đôi mắt đã phiếm hồng lên nhìn ta, hững hờ nói: “Phạt đánh hai mươi đại bản.”



“Vậy ngươi còn quỳ!?” Ta cất cao thânh âm hỏi.



Tiểu Lý Tử cúi thấp đầu khiến ta không thể nhìn rõ biểu hiện lúc bấy giờ trên mặt hắn, sau đó mới lý nhí nói: “Đây chính là vận mệnh của nô tài.”



Chỉ với một chữ ‘mệnh’ kia mà khiến cho bao kẻ đắc ý, song cũng bao người thống khổ.



Ta nói: “Đứng lên đi, nơi này là Mặc các, sẽ không ai biết cả đâu.”



Tiểu Lý Tử ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ta.



Trên trán đứa nhỏ này từng giọt từng giọt mồ hôi từ từ lăn xuống, nhỏ giọng nói: “Trước đây thì đúng là không ai giám thị, nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, tình hình đã khác rồi. Bây giờ tốt nhất là không nên làm ra việc gì để trách rước lấy họa thì hơn a.”