Tiểu Dạ Khúc

Chương 10 : Uống thuốc

Ngày đăng: 12:26 30/04/20


Edit: Salween



Beta: Gà



Kim Tịch nhận được bức tranh có tên là “Dũng cảm” mà Bạc Diên tặng, cô vô cùng trân trọng, lúc huấn luyện quân sự cũng nghiêm túc hơn ngày trước rất nhiều, ngay cả Hứa Triều Dương gần đây cũng hay khen ngợi cô, nói cô rất có tiến bộ.



Buổi tối ăn cơm xong, hai cô bạn cùng phòng đi tản bộ dạo mát, còn Kim Tịch một mình trở về ký túc xá, dưới lầu ký túc, cô nhìn thấy một cô gái mặc quân phục xanh rằn ri, đang nói chuyện với Bạc Diên.



Cô gái đó thắt một bím tóc đuôi sam nhỏ, áo khoác quân sự được buộc bên hông, chỉ mặc độc một chiếc áo thun phong phanh, phác họa vóc dáng đầy đặn trước lồi sau vễnh của cô ấy, cao gầy lại gợi cảm.



Kim Tịch nhận ra cô gái đó, chính là một trong bốn đóa kim hoa ở cuối hành lang.



Cô ấy nhìn Bạc Diên bằng ánh mắt nóng bỏng, mặt tươi cười không biết đang nói gì với Bạc Diên.



Nắng hoàng hôn đang dần buông xuống, trước ánh chiều tà đường nét gò má của Bạc Diên càng rõ nét, rất đẹp trai, khóe mắt hơi nhếch lên, lộ ra dáng vẻ như đang trêu chọc người.



Đóa kim hoa lấy ra một món quà từ sau lưng, thẹn thùng nhút nhát đưa cho anh.



Mà đúng lúc này, Bạc Diên ngước mắt vừa vặn nhìn vào mắt Kim Tịch.



Hô hấp Kim Tịch chậm lại, xoay người chạy đi.



Chạy một mạch thật xa, cô mới kịp phản xạ lại, chạy cái gì! Cô cũng không phải làm chuyện gì xấu, sao ngược lại cô giống kẻ có tật giật mình thế này chứ?



Kim Tịch quay trở lại dưới lầu ký túc xá lần nữa nhưng đã không thấy hai người đó đâu.



Nói không chừng đã xong rồi, tay trong tay đi đến bụi chuối.



Cô trở về ký túc xá, lấy bức tranh “Dũng cảm” treo trên tường xuống, bỏ vào trong ngăn tủ bàn học.



**



Nửa tháng huấn luyện quân sự bước vào những ngày cuối, Hứa Triều Dương nhận được thư và mấy món quà nhỏ của không ít nữ sinh, có những chiếc bánh ngọt nhỏ được đóng gói tinh xảo, còn có cả chocolate nhập khẩu cùng cuốn sổ tay xinh xắn điệu nghệ.



Hứa Triều Dương phấn khích y như con chó ba trăm cân, mỗi ngày đều muốn gặp Bạc Diên – người duy nhất trong phòng không làm giáo viên quân sự để khoe khoang năm trăm lần, còn lấy thư cảm ơn đầy những lời quyến luyến mà nữ sinh viết cho anh ta, dùng giọng nói tiêu chuẩn như người dẫn radio đọc to lên, anh ta và Kinh Trì cùng hợp lực bày trò khiến anh chỉ muốn đè xuống đất hung hăng đập cho một trận.



Bạc Diên không hề hâm mộ anh ta, bởi vậy mặt luôn không đổi sắc, vào tai trái ra tai phải, cho đến lúc…



Hứa Triều Dương nhận được hộp kẹo của Kim Tịch.



Hộp quà đóng gói tinh xảo, thắt một cái nơ con bướm bằng nhung, trong hộp kẹo có nhiều loại vị khác nhau, có kẹo sữa hình thỏ trắng, còn kết hợp với hoa quả đông lạnh, nhìn hình thức chắc chắn là cô phải tự tay tỉ mỉ chọn lựa.



Bên trong hộp kẹo còn kèm theo một tấm thiệp hồng phấn của thiếu nữ, bên trên có một dòng chữ đầy ý nghĩa —



Huấn luyện viên Hứa, thầy đã cực khổ mấy ngày nay, từ thầy mà chúng em đã học được sự giản dị và cương nghị. Tuy rằng huấn luyện quân sự đã gần kết thúc, nhưng chúng em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ lời dạy bảo của thầy, yêu cầu nghiêm khắc với bản thân. Cuối cùng, xin tặng cho huấn luyện viên Hứa bài thơ ” Trường chinh”*: Hồng quân bất phạ viễn chinh nan, vạn thủy thiên sơn chỉ đẳng nhàn…



Trân trọng.



Kim Tịch.




**



Nhà trường chậm chạp cuối cùng cũng phát thẻ sinh viên, Kim Tịch cầm thẻ, hăng hái hừng hực đi căn tin mua cho mình một cái đùi gà rán.



Có một nam sinh mặc áo ba lỗ đầu húi cua, giống như là vô tình hay cố ý nhìn cô chằm chằm, sau khi bị Kim Tịch phát hiện, anh ta lễ phép cười cười.



Tóc của anh ta được xén tạo thành hình tia chớp, cơ bắp ở cánh tay giống như muốn nổ ra luôn vậy, nhìn rất có lực.



Kim Tịch cho rằng anh ta thèm đùi gà trên tay mình, thế là chỉ chỉ cửa sổ góc phía nam căn tin: “Mua ở bên đó.”



Anh trai tóc húi tia chớp hình như không có hứng thú với đùi gà, anh ta đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua người Kim Tịch, cố ý đánh rơi thẻ sinh viên của mình.



Kim Tịch nhìn thẻ sinh viên trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn anh ta.



Khi anh ta đi ra cửa lớn của căn tin còn cố ý quay đầu lại nhìn Kim Tịch, tựa như đang chờ cô gọi anh ta để trả thẻ sinh viên lại.



Song… Kim Tịch vẫn bình tĩnh ngồi ăn xong đùi gà, chùi miệng, lúc này mới chậm rãi nhặt thẻ sinh viên lên, mang đến chỗ nhận vật đánh rơi ở phòng ăn.



Mời vừa để tấm thẻ lên, anh trai tóc húi cua tia chớp đã vội vã chạy đến, cảm kích nói với Kim Tịch: “Bạn học, cảm ơn bạn đã nhặt được thẻ sinh viên của tôi! Hay thế này đi, tôi mời bạn đi uống trà sữa nhé!”



Kim Tịch: …



Cô đặt thẻ vào khay để đồ rơi, sau đó nói: “Xin lỗi, tôi đang rất no.”



Anh trai tóc húi cua tia chớp lập tức tiến sát lại: “Tôi thật sự rất cảm ơn bạn, nếu như không có bạn, tấm thẻ mấy nghìn tệ của tôi cũng tiêu đời rồi.”



Kim Tịch: …



Tự nói mình là đại gia có tấm thẻ hơn mấy nghìn à.



“Không cần đâu.” Kim Tịch nói rồi xoay người rời đi.



Anh trai tóc húi cua tia chớp tức khắc đuổi tới phía trước: “Học muội, như vậy đi, thêm wechat nhau, sau này anh sẽ mời em uống trà sữa.”



“Không cần đâu, đây là việc nhỏ thôi.”



“Thêm đi mà học muội, coi như là kết bạn đi.”



Kim Tịch thấy dáng vẻ liều chết dây dưa của anh ta, nếu như không đồng ý, đoán chừng là muốn một mực theo cô đến tận lầu ký túc xá luôn.



“Được rồi, anh quét đi.”



Cô nói xong mở điện thoại ra, chọn mở mã QR wechat của Thẩm Bình Xuyên, sau đó đưa ra.*Bài thơ Trường Chinh: là bài thơ của Mao Trạch Đông được sáng tác vào tháng 10 năm 1935.



*Bài thơ Thấm Viên Xuân – Tuyết là bài thơ của Mao Trạch Đông.



 (Tìm hiểu thêm tại nguồn: thivien.net)