Tiểu Dạ Khúc

Chương 3 : Tình cờ gặp ở siêu thị

Ngày đăng: 12:26 30/04/20


Edit: Spongebob



Beta: Gà



Ba cô gái giống như những con thỏ nhỏ, vùi đầu xuống bàn, rụt rè sợ hãi không dám động đậy, đến dũng khí để ngẩng đầu lên cũng không có.



Sở chiêu: “Tớ muốn đi vệ sinh.”



Lâm Lạc: “Kìm lại đi!”



Mãi đến khi nghe thấy tiếng kéo ghế ở sau lưng, Bạc Diên cùng với đám con trai xách trà sữa rời đi, các cô mới dám nặng nề buông tiếng thở dài nhẹ nhõm.



Kim Tịch ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một đám con trai nhốn nháo, Bạc Diên lẫn mình trong đó, thế nhưng dáng người cao gầy của anh lại rất nổi bật.



Mái tóc ngắn gọn gàng, áo bóng rổ rộng rãi, tràn đầy cảm giác thanh xuân.



Ngay tại khoảnh khắc Kim Tịch đang nhìn bóng lưng của anh, anh bỗng quay đầu lại, hời hợt liếc cô một cái.



Trong đôi mắt một mí giống như có ánh sáng, con ngươi đen nhánh như ẩn chứa cảm xúc gì đó mà không để lộ ra ngoài, lúc liếc về phía Kim Tịch, khẽ nhếch khóe mắt…, dáng vẻ phóng khoáng ngang ngạnh, mà lại mang theo vài phần quyến rũ.



Kim Tịch cảm thấy người con trai này chính là con hồ ly đuôi to thời xưa, đôi mắt phượng hẹp dài, rất quyến rũ, thảo nào nhiều hoa đào như vậy.



Giữa hai người là một đám đông rộn ràng nhốn nháo, nhìn nhau từ xa một lúc, Kim Tịch hết cách, không thể làm gì khác hơn đành nhìn anh cười lễ phép.



Về sau, Sở Chiêu nói với Kim Tịch, đây chính là nụ cười đáng sợ nhất mà cô ấy từng gặp.



**



Bên trong sân bóng rổ, Bạc Diên nhìn thẳng về phía trước, cầm cốc sữa nóng, thi thoảng hút một ngụm.



“Gặp bạn gái mà cậu không ra nói chuyện à?” Người nói chuyện là Kinh Trì- bạn cùng phòng với Bạc Duyên, anh chàng ném bóng cho bạn rồi ngồi xuống bên cạnh anh.



Bạc Diên không chút để ý nói: “Tớ với cô bạn gái này cũng không quá thân quen, nhưng còn cậu, không quen biết gì lại còn mời người ta uống trà sữa.”



“Tớ mà không mời người ta uống trà sữa, mấy cô gái đó có khả năng sẽ đào sạch quá khứ của cậu đó.”



Bạc Diên xoay xoay cổ, ngồi bên lề sân bóng, ngậm ống hút, nhìn vào sân bóng rổ, mặt không chút thay đổi.



Hứa Triều Dương nói thêm: “Em gái khóa dưới đó là em gái của Thẩm Bình Xuyên. Tớ nghe nói, đám người Tôn Khải ở tầng năm đã có kế hoạch rồi, muốn cho Thẩm Bình Xuyên biết tay, vậy thì theo đuổi được em gái của cậu ta là xong.”



“Ồ.”



Bạc Diên đứng dậy, uể oải cất bước rời đi.



Hứa Triều Dương truy hỏi: “Cậu không quan tâm cô ấy à?”



Bạc Duyên bình thản nói: “Tớ không có hứng thứ với loli.”



“Được rồi, Bạc thiếu gia có khẩu vị nặng.”



Hứa Triều Dương cười nói: “Có biết bọn Tôn Khải nói như nào không, ‘Thẩm Bình Xuyên ở Hội Sinh Viên lộng hành, bố mày phải đè em gái anh ta’, đó là nguyên văn câu nói đấy.”



Bạc Diên vứt hộp sữa đã uống hết đi, giọng nói uể oải: “Lại còn có vần điệu cơ à.”
Nhưng Bạc Diên đã đi xa rồi.



Cô bĩu môi, bước đi.



Lúc đi ngang qua kệ hàng ‘áo mưa’, Kim Tịch như bị ma xui quỷ khiến mà dừng lại, cầm hộp mà Bạc Diên vừa mới mua trên kệ xuống xem thử.



Cảm giác mềm như lụa, 0.01 mm, mỏng hơn cả siêu mỏng, dùng mà như không dùng.



Đúng lúc này, từ phía sau vang lên một tiếng hít vào, Sở Chiêu đẩy xe hàng, trợn to hai mắt, kinh hoàng nhìn chằm chằm vật trong tay Kim Tịch: “Hóa ra cậu chính là kiểu bạn cùng phòng bề ngoài lạnh lùng bên trong rực lửa!”



Kim Tịch:……



Đợi một chút, nghe tớ giải thích đi!



**



Bạc Diên trở về kí túc xá, để hai bình sữa trên bàn học của mình, rồi đem toàn bộ số ‘áo mưa’ ném lên trên giường của tên bạn cùng phòng.



“Về sau cậu đừng bao giờ nhờ tớ mua cái đồ chơi này nữa.”



Kinh Trì ngẩng đầu lên từ trong game: “Sao thế, bị người quen nhìn thấy à?”



Bạc Diên buồn bực mở chai sữa ra uống, không nói gì.



“Đúng là bị bắt gặp rồi.” Kinh Trì nở nụ cười: “Em gái kia à?”



Lúc này, Hứa Triều Dương thò đầu từ giường trên xuống: “Bạc thiếu gia của chúng ta đơn thuần tự giữ mình rất tốt, đi qua ngàn vạn bụi hoa, bây giờ mẹ nó vẫn là tự xử, cậu phải học tập người khác chút đi.”



Bạc Diên trở tay cầm lấy một hộp ‘áo mưa’ nhét vào miệng cậu ta: “Nói cứ như cậu không như thế ý nhỉ, rảnh rỗi như thế thì theo gót bạn giường dưới của cậu học tập đi, tự mình lập nghiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo.”



Kinh Trì lấy tờ quảng cáo ‘áo mưa’ “Các đấng mày râu thân mến, các cậu cần gì thì chỗ này đều có”, dùng băng dính hai mặt, dán lên trên cửa kí túc xá.



“Ai có nhu cầu khẩn cấp, giá qua tay là gấp đôi, cũng có thể tăng cao hơn.”



Hứa Triều Dương không thể hiểu nổi nhìn cậu ta dán tờ quảng cáo khắp nơi: ” Phòng đối diện chúng ta ngay lập tức sẽ có nữ sinh chuyển vào đấy, mau gỡ hết mấy cái tờ quảng cáo tráng dương của cậu ngay đi.”



Kinh Trì kinh ngạc nói: “Chuyện kí túc xá hỗn hợp là thật à?”



Hứa Triền Dương: “Chắc chắn đấy, giáo viên hướng dẫn chính miệng báo với bí thư chi bộ là tớ, bảo chúng ta cẩn thận một chút, dọn dẹp hành lang sạch sẽ, buổi tối đừng có mà gào khóc thảm thiết dọa đến các em gái mới chuyển đến.”



Kinh Trì chợt nghĩ ra một việc: “Định mệnh, thảo nào, tớ vừa mới đi ngang qua sân thể dục dưới tầng, thấy học viện thể dục giúp tên chó con kia viết biểu ngữ.”



Hứa Triều Dương: “Biểu ngữ gì?”



Kinh Trì bắt chước giọng nói con gái: “Nhiệt liệt chào mừng các em gái năm nhất đáng yêu vào ở tòa 8 kí túc xá nam, ngập tràn sức sống! Tiếp đầy năng lượng!”



Bất ngờ không kịp đề phòng, Bạc Diên phun một ngụm sữa lên mặt Hứa Triều Dương.



Hứa Triều Dương: ……



Bạc Diên tổ cha nhà cậu!