Tiểu Dạ Khúc
Chương 4 : Anh kế
Ngày đăng: 12:26 30/04/20
Edit: Salween
Beta: Gà
Gia đình của Kim Tịch ở ngay thành phố B, nên khi nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học cũng tương đối sớm hơn các sinh viên năm nhất khác.
Tính đến ngày sinh viên năm nhất tới báo danh còn tận mấy ngày, mỗi ngày đều không có việc gì làm, Kim Tịch chỉ có thể đi bộ quanh quanh trường học để làm quen với trường mới.
Chợ sinh viên diễn ra nhiều hoạt động, các xã đoàn lớn dựng ô dựng lều để kêu gọi người gia nhập.
“Hội sinh viên xin phép được phục vụ” mấy chữ màu đỏ to tướng vô cùng nổi bật.
Kim Tịch bỏ tay vào túi, bước những bước dài lộn xộn đi về phía đó, vừa đi tới liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng thẳng tắp của Thẩm Bình Xuyên.
Mấy năm trở lại đây không biết Thẩm Bình Xuyên ăn cái gì, vóc dáng cao lên rất nhiều, cao đến một mét chín, với chiều cao như vậy thì cơ thể rất dễ biến thành cây trúc gầy khô, nhưng mà Thẩm Bình Xuyên lại không như vậy, vóc dáng của anh vừa to lớn vừa cân xứng, cởi quần áo ra hoàn toàn là một thân đầy bắp thịt rắn chắc, nhìn vô cùng gợi cảm.
Thẩm Bình Xuyên là anh kế của Kim Tịch, không có quan hệ huyết thống, nhưng mà khi bốn năm tuổi, Kim Tịch đã biết anh rồi, hai người được xem như cãi nhau ầm ĩ quanh năm suốt tháng mà lớn lên.
Lúc học tiểu học Thẩm Bình Xuyên là thành viên ưu tú của đội thiếu niên tiền phong, lên cấp hai cũng là cán bộ lớp, thành ra lại dưỡng thành một người nghiêm túc lại đầy kiên cường.
Lúc này, anh đứng ở bên trại phục vụ của hội sinh viên, một thân áo sơ mi trắng, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, hai tay chống eo, lông mi cong vút khép hờ, đôi mắt xinh đẹp đào hoa ẩn sau bóng mờ của hàng mi, anh đang nghiêm túc thị sát hoạt động của “dân tình” xung quanh.
Ngũ quan tuấn tú đẹp trai, có không ít nữ sinh tròn xoe mắt nhìn anh chằm chằm, thậm chí còn có em gái chủ động đưa coca lạnh cho anh.
Đương nhiên, Thẩm Bình Xuyên sẽ không vô duyên vô cớ tiếp nhận tình cảm của người khác.
Anh là thành viên của hội sinh viên, nhất định phải giữ dáng vẻ của ban cán bộ, điều đầu tiên là tuyệt đối không được nhận “hối lộ”, nam nữ đều không được.
Kim Tịch vừa nhìn thấy anh thì như nhìn thấy quỷ vậy, xoay người chạy.
Sự việc “lấy hành lý bắt cóc tống tiền” vào ngày khai giảng đầu tiên đã khiến cô hiểu được, cô phải phân rõ giới hạn với “kẻ thù chung của nhân dân” này, đừng nói là em kế không có quan hệ huyết thống, kể cả là em gái ruột, cô cũng muốn vì nước quên tình nhà, đứng về phía quần chúng nhân dân.
Kim Tịch là một con thú nhỏ, không chỉ không có khí tiết, hơn nữa lá gan còn rất bé, việc “bắt cóc tống tiền” đã dọa chết cô rồi.
Mấy ngày này, cô đều tránh mặt Thẩm Bình Xuyên, nhiều lần Thẩm Bình Xuyên đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ chờ cô, cô cũng không xuống.
Thẩm Bình Xuyên quay đầu lại nhìn thấy Kim Tịch, lập tức không nói hai lời, sải bước đuổi theo: “Em gái thối kia, đợi đã.”
Kim Tịch thấy anh đuổi theo, sợ hãi hô một tiếng, cố bước nhanh hơn về phía trước.
“Chạy cái gì.”
“Vậy anh đuổi cái gì.”
“Vì sao mấy ngày nay không gặp anh.”
Kim Tịch vừa chạy vừa nói lời chính nghĩa: “Chúng ta không có quan hệ máu mủ, bỏ bốn lên năm chính là người lạ, ba anh là ba em, nhưng mẹ em chỉ là mẹ em, không phải mẹ anh.”
Khuôn mặt “anh đây ngồi xem em diễn” của Thẩm Bình Xuyên như vẻ mặt đòi mạng vậy —
Thẩm Bình Xuyên: “Em có thẻ sinh viên rồi sao?”
Kim Tịch: “Vẫn chưa.”
Vì vậy Thẩm Bình Xuyên đưa thẻ sinh viên của mình cho Kim Tịch: “Đi thư viện đọc sách đi.”
Kim Tịch: …
Có thể không đồng ý được không.
Thẩm Bình Xuyên sửa lại cổ áo cho Kim Tịch, dặn dò: “Quần áo phải gọn gàng, đừng để lượm thượm quá.”
“Ờ.”
“Còn nữa, cái người gọi là Bạc Diên đó, em nên ít qua lại với cậu ta chút đi.”
Giọng điệu Kim Tịch cao lên: “Vì sao?”
“Tên đó không phải người tốt lành gì.”
“Anh ấy có chỗ nào không phải người tốt?”
“Chỗ nào cũng không tốt.”
Lời này của Thẩm Bình Xuyên, Kim Tịch tuyệt đối không tin.
Thẩm Bình Xuyên đã nói câu này không ngoài năm mươi lần rồi, mỗi lần đều là những người khác nhau, đối với anh mà nói, bất cứ người con trai nào tiếp cận Kim Tịch, đều không phải người tốt.
Thẩm Bình Xuyên xoay người rời đi.
Kim Tịch nhìn bóng lưng cao to rộng lớn của anh, đột nhiên kêu một tiếng: “Thẩm Bình Xuyên, có phải anh rất ghét em không.”
Bước chân anh hơi dừng lại, nhưng mà vẫn không quay đầu, chỉ buồn bực hừ một tiếng: “Đúng vậy.”
“Vì sao?”
Kim Tịch chưa bao giờ không nghe lời, vì sao anh luôn đối xử với cô như vậy?
Thẩm Bình Xuyên ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Anh em kế là khắc tinh, em không hiểu sao?”
Kim Tịch cảm thấy rất mệt mỏi: “Em không muốn đánh nhau đấu võ mồm với anh, mệt lắm, lên đại học đều là người trưởng thành cả rồi, nếu như anh ghét em, thì sau này cách em xa một chút đi.”
Cô nói xong, liền đi về phía thư viện.
Gió nổi lên, lá cây ngô đồng rơi xuống xào xạc, bóng lưng gầy yếu của cô gái nhỏ dần dần biến mất trong ánh sáng của tia nắng ban mai.
Thẩm Bình Xuyên đứng lặng đó hồi lâu, rồi thong thả nâng bước rời đi.Tác giả có lời muốn nói: Không hề nói sai, đây chính tông là anh em hoa nhựa 2333 (2333: hahahaha).