Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương

Chương 19 :

Ngày đăng: 13:20 18/04/20


Đúng như lời Tiêu Họa Tình đã nói, tuy đã cố gắng phòng tránh nhưng dịch bệnh vẫn tiếp tục lây lan. Đợi đến ngày thứ hai lúc ra khỏi cửa trướng, Tân Cửu mới biết được bản thân cách xa với sai lầm đến nhường nào, nhiễm bệnh cũng không phải chỉ một người, mà là một nhóm người, thậm chí ngay cả Vương phó tướng và quân sư cũng đã bắt đầu phát sốt, không khí trong toàn bộ quân doanh đều trầm lặng.



Đi vào lều trướng bên cạnh, nhìn Vương phó tướng khí sắc nặng nề ngã xuống giường, Tân Cửu thở dài, đang muốn vén tay áo lên để nâng thân trên của Vương phó tướng, một đôi tay khác đã thay nàng làm việc. Tân Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy sắc mặt tối tăm của Vĩnh Hi Đế, tâm tình dường như không hề tốt đẹp. Tân Cửu rút ra từ trong túi năm cây ngân châm, tay phải lại bị nắm chặt, đôi con ngươi tối như mực của Vĩnh Hi Đế chăm chú nhìn nàng, trong giọng nói cũng có chút không tình nguyện: "Có cần phải cởi đồ hay không?"



"Ai nói vậy?" Tân Cửu hơi ngơ ngác: "Không cần cởi đồ ah..." Vừa nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nhớ lại thời điểm khi mình thi châm cho Vĩnh Hi Đế, cảnh tượng đối phương lưu loát cởi áo ra thì không nhịn được phì cười: "Ah, lúc ấy động tác của tướng quân ngài quá nhanh, thiếp thân có hơi giật mình, sau đó thấy tướng quân thoải mái như thế nên cũng quên nói."



Vĩnh Hi Đế không khỏi thở dài một hơi ở trong lòng, nhưng sắc mặt rõ ràng càng thêm tăm tối, hắn ngồi ở bên giường cách hai người một khoảng, thuận tay đỡ lấy lưng Vương phó tướng: "Ngươi thi châm, ta giúp ngươi đỡ hắn."



"Nga." Tân Cửu nháy nháy mắt, cười xấu xa.



Vương phó tướng suy yếu mở mắt ra: "Chuyện này thật sự là...sao có thể không biết xấu hổ, làm phiền tướng quân rồi."



Trẫm đỡ ngươi thì không biết xấu hổ, chẳng lẽ để cho Vinh Phi của trẫm đỡ ngươi thì ngươi mới biết xấu hổ à? Vĩnh Hi Đế buồn bực trong lòng, hận không thể nắm cổ áo của người trong tay trực tiếp ném vào sông.



"Không sao, ta và ngươi đều là kẻ làm bề tôi, gặp nạn tất phải tương trợ." Vĩnh Hi Đế mặt không biểu cảm nói xong, sau đó quay mặt đi để mắt không thấy tâm không phiền.



Lần này thi châm ngược lại thuận lợi hơn so với lần đầu tiên, Tân Cửu sử dụng hết kỹ năng, đấm đấm vai cũng không thấy xuất hiện cảm giác mệt nhọc như lần đầu tiên triển khai, có điều đợi đến lúc nhìn thấy điểm kỹ năng, khóe miệng nàng vẫn kiềm không được mà co giật.



[Tư liệu nhân vật]:



"1 - Điểm mị lực: 70


[Đinh! Giao dịch trao đổi thành công, kỹ năng "Thiện Xạ" đã đổi thành "Làm Lạnh Nửa Chén Trà Nhỏ", xin Kí Chủ chú ý kiểm tra và xác nhận.]



Vương phó tướng được châm cứu toàn thân, công thêm bệnh nặng vừa khỏi, hiện tại đã nằm ngủ rồi. Vĩnh Hi Đế nhìn thấy vẻ mặt đen tối khó chịu của Tân Cửu, đưa tay nhéo nhéo: "Mất hứng?"



...Hoàn toàn chính xác là không thể nào cao hứng.



Tân Cửu bi thương lắc đầu, toan chạy về nơi ở của người bệnh, Vĩnh Hi Đế khẽ nhíu mày, chặn ngang ôm nàng vào ngực, bạch y công tử và thanh y tiểu tư (người hầu) má kề má, mặc dù bên trong doanh trướng bừa bộn cũng tạo ra tình thơ ý họa hiếm thấy, vẻ mặt Vĩnh Hi Đế lạnh lùng, nhưng ánh mắt so với dĩ vãng đã nhu hòa rất nhiều: "Mệt mỏi thì đừng miễn cưỡng."



"Ta không sao đâu..." Chỉ là hệ thống quá dối trá mà thôi.



Nàng ngẩng đầu nhìn Vĩnh Hi Đế, vuốt cằm suy tư, rốt cuộc thì cái hoa đào thứ năm khi nào mới xuất hiện đây, lo lắng đủ thứ, nàng phải nhanh nhanh kiếm kỹ năng "Thiện Xạ" trở về mới được.



Vĩnh Hi Đế hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lòng mình bị tiểu nhân nhi (aka baby) trong ngực làm cho cảm động, nếu không phải là vì hắn, nàng cần gì phải không ngại vất vả châm cứu cho những người này như vậy? Nàng làm những điều này, chỉ là vì hắn.



"Cửu nhi, chờ chúng ta trở về, trẫm sẽ..."



"Sẽ cái gì?"



"...Không có gì, bây giờ mà nói còn quá sớm, ngày đó sẽ đến thôi." Vĩnh Hi Đế cong môi cười, lồng ngực Tân Cửu đập thình thịch, đỏ mặt nghiêng đầu, nửa ngày cũng không lên tiếng.



Nam nhân ngựa giống cười lên như vậy...thấy cũng rất đẹp a."