Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương

Chương 2 :

Ngày đăng: 13:20 18/04/20


"...Có phải ngươi lấy nhầm kịch bản rồi không?" Cái gì mà lộn xộn thế này!



Suy nghĩ của Tân Cửu hoàn toàn rối loạn.



Thể loại "ngược luyến tình thâm" này là như thế nào đây!



Hai người họ thật vất vả mới có thể đến với nhau, nàng tùy tiện đi phá đám thực sự được chứ?!



[Thân! Không cần kinh ngạc thế, đây là câu chuyện có thật của Đại Khánh vương triều. Đương nhiên, xin đừng quên xem câu chuyện tiếp theo...]



Câu chuyện bắt đầu...



Trên màn hình hệ thống xuất hiện cảnh tàn sát khốc liệt*, một bóng người màu trắng đang múa kiếm, chém trái chém phải, cúi người, xoáy chân,...Tiếp theo là một tốp bóng người màu trắng khác cùng hắn múa kiếm, những bóng người này dần dần trở nên rõ ràng, chính là một đám đàn ông đẹp trai với những cánh tay trần rắn chắc, ở trên chiến trường gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật...Đột nhiên máu tươi phun trào trước mắt, trên màn hình mọi người lập tức hóa đá, bị gió xói mòn, rồi hóa thành cát bụi, cuối cùng trải qua ngàn năm trở thành một đội tượng binh mã*.



*cảnh tàn sát khốc liệt: nguyên văn là đao quang kiếm ảnh



* đội tượng binh mã: hoặc đội quân đất nung gồm tượng người và ngựa bằng đất nung được làm để chôn theo người chết, đặc biệt là vua chúa. Có thể tham khảo đội quân đất nung của Tần Thủy Hoàng.



Ngay lúc Tân Cửu đang kích động đến mức khí huyết sôi trào, trên màn hình đột nhiên "đinh" một tiếng xuất hiện mười chữ to - lịch sử vương triều Đại Khánh bản điện ảnh 3D.



Nội dung trong phim trực tiếp chạy đến đoạn: "Chuyện xưa về cuộc diễm ngộ giữa Vĩnh Hi Đế và Hoa Anh Túc."



Câu chuyện này...Nói như thế nào đây.



Nói ngắn gọn là thể loại ngược luyến tình thâm, nội dung lại là ngôn tình cẩu huyết, có thể nói hai thể loại này hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh.



Tân Cửu đứng ở dưới bậc thang duy trì tư thế đứng cao quý, bất động thanh sắc xem phim, đợi đến khi bộ phim kết thúc mới phục hồi lại tinh thần, phát hiện đại điển đăng cơ cũng đã chấm dứt.



Hoàng Đế đã sớm không thấy bóng người.



Một lát sau, quan gia tiểu thư ghép đôi tập trung lại với nhau.



"Các vị tiểu thư, mời các vị vào Nghi Hòa cung nghỉ ngơi, khi tiệc tối bắt đầu sẽ có người đến thông báo cho các vị."



Chỉ có đích nữ của quan viên Tam phẩm trở lên mới có thể ở lại tham gia tiệc tối, quy củ này mọi người đều biết, thái giám Kính Sự phòng theo thứ tự ghi tên mọi người lưu vào sổ, sau đó đám người Tân Cửu được dẫn vào Nghi Hòa cung.



Nghi Hòa cung chính là nơi ở cho tú nữ trong thời gian tuyển tú, hàng năm đều được sữa chữa lại, cho nên thoạt nhìn so với phủ đệ bên ngoài hoàng cung tinh xảo hơn nhiều.


"Tình trạng này của người sao có thể đi múa chính..." Tân Cửu đang muốn khuyên bảo, đột nhiên linh quang xuất hiện, nhớ tới phần thưởng của hệ thống...



Nếu như...



"Vậy phải làm thế nào...Chỉ có ta chống đỡ thì mọi người mới không bị phạt." Âm Quy nhăn đôi mày thanh tú, càng nghĩ càng khổ sở, ánh mắt nàng lướt qua, đột nhiên thấy vết máu trên cánh tay của Tân Cửu, hoảng sợ kêu một tiếng: "Ngươi bị thương!"



Tân Cửu nâng cánh tay lên một chút: "Vết thương nhỏ mà thôi, không có gì. Nhưng mà...chuyện ngươi không thể múa chính, có lẽ ta có thể giúp ngươi. Ta có thể giả trang thành ngươi, hơn nữa còn có thể múa hoàn chỉnh, những người khác chỉ cần ở xung quanh tùy ý phối hợp là được, nhất định sẽ không lộ ra sơ hở gì."



"...Cái gì?" Âm Quy che miệng, có chút khó tin.



Vũ nữ địa vị thấp hèn, chưa bao giờ có người nguyện ý thay vũ nữ lên sân khấu hiến vũ.



Huống chi là một tiểu thư của phủ Tĩnh Khang Hầu.



Nếu như nhớ không lầm thì những người có thể ở lại tham gia tiệc tối đều là đích nữ của quan viên từ Tam phẩm trở lên, cũng nói lên rằng vị đích nữ của phủ Tĩnh Khang Hầu ở trước mắt đây có thân phận cực kỳ tôn quý.



"Thật, thật sự có thể sao...Cảm, cảm tạ đại ân của tiểu thư!"



Âm Quy nói xong liền quỳ xuống.



Tân Cửu nâng nàng đứng dậy: "Ta cũng không phải giúp ngươi, chỉ là không thuận mắt với cách làm việc của nhạc phường mà thôi, ngươi không cần cảm tạ ta. Còn nữa...dù sao phụ thân của ta cũng có mặt ở đây, không thể để ông ấy nhận ra ta, khi tiệc tối bắt đầu ngươi nhớ tìm cho ta một cái khăn che mặt...Còn lại tất cả cứ giao cho ta là được."



"Được, tiểu thư, ta nhất định chuẩn bị thật tốt." Âm Quy lau nước mắt trên mặt, không nhịn được cười ra tiếng, nụ cười này làm cho hai hàm răng trắng đều lộ ra gần như có thể phản quang.



Tân Cửu mím môi, cũng nhìn nàng ta mỉm cười.



Hy vọng nàng làm vậy là đúng.



Tuy rằng, Âm Quy vốn được phong làm Anh phi, nhưng về sau như thế nào cũng không ai biết, nghĩ đến hoàn cảnh trong hậu cung cũng không thích hợp với cô nương này.



Cung đình tranh đấu so với cung đấu trong phim truyền hình đương nhiên càng khiến cho người ta sợ hãi hơn.



Một người đơn thuần như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành bàn đạp để người khác giẫm lên.



Cũng giống với lý thuyết về việc vây thành vậy, người bên trong thì dốc sức xông ra, người bên ngoài lại liều mạng lao vào.



Nay Âm Quy có thể thoát khỏi cũng có thể nói là được một lần trọng sinh.