Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương
Chương 26 :
Ngày đăng: 13:21 18/04/20
Tuy nói hoàng cung Đại Khánh đã thay đổi chủ nhân, có điều bố cục đại thể vẫn không thay đổi, Vĩnh Hi đế vào Thiệu An tự trong thiên điện tùy tay gõ lên mấy khối tượng Phật, sau đó mọi người liền theo sát đi xuống dưới mật đạo.
Khi Tân Cửu lần đầu tiên đi vào mật đạo, trong lòng còn hoang mang, chỉ sợ sau khi biết được bí mật này, Vĩnh Hi đế sẽ đem nàng tiền dâm hậu sát rồi vứt thi thể nơi hoang dã, có điều may là giữa đường đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vấn đề tính mạng nàng tuyệt đối không cần phải lo lắng quá nhiều, chung quy Vĩnh Hi đế sẽ không đến mức ra tay với ân nhân của mình chứ? Ở chung trong thời gian dài như vậy, nàng cảm thấy Vĩnh Hi đế còn là một thiếu niên khá thiện lương a.
Vị Hoàng Đế thí phụ sát huynh một tay ôm lấy Tân Cửu, một tay chắp sau lưng, chân dừng bước, đột nhiên cười "xùy" một tiếng: "Trước đừng vội trở về tẩm điện, cùng trẫm đi gặp Hoàng Đế của Đại Khánh chúng ta, có phải đúng như lời đồn ở bên ngoài là phong lưu tuấn tú không?"
Tân Cửu thoáng cái đỏ mặt giùm hắn, nhìn đám cấp dưới là ám vệ mặc hắc y, Ngụy công công và Thống lĩnh cấm vệ quân đang giữ im lặng ở xung quanh, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của người này so với người kia đều thuần lương, không khỏi thở dài trong lòng, sống dưới cường quyền không dám cười nói a...Mấu chốt chính là đâu có Hoàng Đế nào khoa trương về chính mình như vậy chứ?
Lúc này, bản thân Hoàng Đế giả đang ở Hồi Phong Các của Tiêu Chiêu Nghi. Tiêu Chiêu Nghi là tiểu nữ nhi của Tiêu gia, ngày đó cũng nằm trong nhóm tuyển tú, từ lúc Ninh gia muốn lập mưu chiếm hoàng vị, người cần lôi kéo đầu tiên chính là thế gia đại tộc hiển quý mà không phải là một đám thanh lưu đương triều, dù sao nhân mạch của thế gia đại tộc cũng không phải đám tài tử như loại trạng nguyên lang, thám hoa xuất thân từ thương nhân bách tính có thể so bì được. Hoàng Đế giả thân bất do kỷ, tất nhiên sẽ theo như sắp xếp cùng Tiêu Chiêu Nghi thân mật, để nhằm có được sự ủng hộ từ Tiêu gia.
Vào lúc nhóm người Tân Cửu đi dọc theo địa đạo xuất hiện ở Hồi Phong Các, giường lớn khắc hoa lụa mỏng phiêu dật, ván giường lắc lư, nữ nhân yêu kiều thấp giọng rên rỉ. Thanh ngâm không dứt bên tai, thậm chí còn có tiếng cầu xin tha thứ nhỏ nhẹ: "Hoàng Thượng, đừng giày vò nữa...Nô tì sắp không được rồi..."
"Ái phi ngoan, trẫm chính là yêu dáng vẻ này của ngươi..." Hoàng Đế giả dường như càng thêm động tình, ngay cả giọng nói cũng đã có chút biến đổi rồi, vốn là bắt chước theo Vĩnh Hi đế toàn diện nên ngữ khí cũng lộ ra cái vẻ chân ngựa.
Tân Cửu vuốt đi da gà nổi trên người, trộm nhìn Vĩnh Hi đế, chỉ thấy sắc mặt hắn như thường, giống như không hề bởi vì thanh âm này mà bị ảnh hưởng gì.
Hơi nóng trong phòng dâng cao, Vĩnh Hi đế xoay lưng ra lệnh cho thuộc hạ: "Chém đứt rèm xuống, để trẫm chiêm ngưỡng phong thái trên giường của Hoàng Đế bệ hạ một chút."
Tân Cửu cảm thấy hiểu được, tuy nói trên mặt Vĩnh Hi đế không nhìn ra vẻ phẫn nộ gì, song một kẻ Hoàng Đế giả lớn lên có khuôn mặt giống mình như đúc, dùng thân phận của mình, còn ngủ với nữ nhân của mình, đổi lại ai cũng sẽ khó chịu thôi? Dù sao cái chuyện đội nón xanh ( cắm sừng) này, người bình thường đã chịu không được, chứ đừng nói chi là một Hoàng Đế cao cao tại thượng.
"Vâng." Sau lưng, một ám vệ lên tiếng bước đến, soạt soạt hai tiếng chém đứt cột giường và mạn giường.
Vĩnh Hi đế dò xét đưa tay vào trong chăn, vuốt ve vòng eo trắn nõn mịn màng, Tân Cửu vô ý thức lui về phía sau một thoáng, bị hôn đến trời đất tối tăm, sau đó có chút bối rối, hôm nay cho dù chỉ là đụng chạm một chút cũng khiến hai chân rã rời. Hầu kết của Vĩnh Hi đế di chuyển cao thấp, vén chăn lên, nâng tiểu huynh đệ từ phía sau tiến vào.
Cảm giác thân thể được lấp đầy vô cùng rõ ràng truyền khắp toàn thân, huyết dịch dường như cũng muốn chảy ngược.
Đôi chân dài của hắn quấn lấy bắp chân của Tân Cửu, từng chút từng chút tiến vào, vươn đầu lưỡi hôn liếm bờ vai mảnh mai, sau đó chuyển qua khuôn mặt nàng, cùng đầu lưỡi nàng tương giao, lúc trước không có kinh nghiệm hôn, bất quá đối với việc này, hắn cũng vô sự tự thông (không biết cũng tự hiểu được).
Còn nhớ thời điểm ở trong cung lúc còn thiếu niên, sau một buổi yến hội, Uyển Nghi của Tiên đế nửa đêm hẹn thanh mai trúc mã là một tài tuấn trong triều làm chuyện bừa bãi, ngày đó hắn lặng lẽ theo sau nhìn được, cảm thấy hai người kia chẳng biết phân biệt hoàn cảnh, thật sự là không thấy xấu hổ, nhưng hôm nay ở trên người mình mới biết được, chuyện động tình này, không phải có thể khống chế là được.
Đương nhiên, hắn hiện giờ là làm với Cửu nhi của mình, cũng không có gì để cảm thấy xấu hổ cả, dù sao tình càng sâu thì càng đậm, Tiên đế hay Uyển Nghi cùng với tài tuấn thanh mai trúc mã của nàng ta vô môi cẩu hợp* gì đó, đâu thể so với hắn và Cửu nhi danh chính ngôn thuận?
*vô môi cẩu hợp (无媒苟合): thành ngữ chỉ chuyện kết hôn nhưng không có minh môi chính thú (cưới hỏi đàng hoàng)"tam trà lục lễ" (明媒正娶 - 三茶六礼). Tam trà lục lễ bao gồm: Tam trà - "Hạ trà" tức đính hôn, "Định trà" tức kết hôn, "Hợp trà" tức động phòng; Lục lễ (chỉ toàn bộ quá trình từ lúc cầu hôn đến kết hôn) - nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh. Tam trà lục lễ là tập tục lễ nghi hôn nhân truyền thống để vợ chồng khi kết hôn có được sự tán thành từ tổ tiên thần linh cũng như đảm nhiệm và thực hiện quyền lợi nghĩa vụ đối với cha mẹ và thân quyến. Tại cổ đại, nam nữ nếu không hoàn thành quá trình tam trà lục lễ, việc hôn nhân sẽ không được thừa nhận là "minh môi chính thú". Theo BaikeBaidu.
Vĩnh Hi đế thả chậm tốc độ, đợi Tân Cửu thích ứng chính mình, vuốt ve sợi tóc của nàng, hạnh phúc thở dài.
❀❀❀❀❀❀
"Aiz..." Ngụy Đức Hải vừa thay đổi trang phục thái giám, vô cùng buồn chán đứng ở cửa điện, nghe âm thanh truyền ra từ bên trong, thậm chí có thể cảm giác được sóng nhiệt bốc lên xung quanh, hắn yên lặng mà thở dài một tiếng: "Hoàng Thượng cũng trưởng thành rồi..." Trước kia, lúc Hoàng Thượng đi ngủ, cũng đâu có loại âm thanh này chứ.
Thân là một thái giám, vốn dĩ không mấy nhiệt tình đối với chuyện nam nữ, nhưng mà hắn hiếu kỳ a! Ngụy Đức Hải cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy, đặc biệt muốn đâm cái lỗ để nhìn vào trong, chỉ là Vĩnh Hi đế giữ vững uy nghiêm quá sâu, hắn tuyệt đối không dám làm thế.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngụy Đức Hải mở lớn đôi mắt mờ sương quan sát sắc trời: "Aiz..."