Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương
Chương 27 :
Ngày đăng: 13:21 18/04/20
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Đức Hải che mũ lên mặt ngủ say bên ngoài, đương lúc ngáy ngon, Ninh Viện Viện đã dùng lực "ầm" một tiếng đẩy cửa chính của Ngự Long điện ra, sáng nay lúc nàng ta vừa tỉnh dậy đã nghe nha đầu bên người nói Tiêu Chiêu Nghi của Hồi Phong các bị người ta đâm một kiếm giết chết rồi?! Tiêu gia chính đối tượng mà Ninh gia lôi kéo, Ninh gia và Tiêu gia vừa mới tiến hành một cuộc bàn bạc hữu nghị, chưa được vài ngày tiểu nữ nhi của Tiêu gia đã chết trong cung, thân là Quý Phi quản lý hậu cung, nàng ta nên giải thích thế nào đây?
"Không phải hôm qua Hoàng Thượng lưu lại Hồi Phong các sao? Tiêu Chiêu nghi đã xảy ra chuyện gì?" Ninh Viện Viện tức không kịp thở, thoáng cái đã chạy vào phòng, đùng đùng nổi giận trực tiếp chất vấn người nằm trên long sàng.
Những ngày qua, nàng ta đối với Hoàng Đế giả càng ngày càng không để trong lòng, đồ giả cũng chỉ là đồ giả, dù có ngụy trang thế nào cũng không sánh được với đồ thật, nàng ta nghĩ vậy trong lòng, được đà càng thêm càn rỡ.
Trên long sàng, màn lụa màu vàng kim che khuất hơn nửa cảnh xuân, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra là một nam một nữ đang ôm nhau nằm ở bên trong, thậm chí lúc Ninh Viện Viện đi vào còn nghe được âm thanh rên rỉ như mèo con của nữ nhân.
"Ân?"
"A, đừng mà, sắp bị ngươi giày vò chết rồi..."
Vĩnh Hi đế phủ thêm áo lót, xốc màn giường lên, thấy rõ bóng người hô to gọi nhỏ trước mắt, ngưng mày nói: "Đây không phải là Ninh...Quý Phi à?" Hắn nghiến hai từ Quý Phi một cách nặng nề.
Ninh Viện Viện không nghe rõ ngữ khí của hắn, chỉ cho rằng hắn vẫn là Hoàng Đế giả, vì vậy hai tay đặt ngay ngắn trước bụng kiêu ngạo mà lạnh lùng nói: "Chớ nên giở trò lựa bịp gì với ta, chuyện của Tiêu Chiêu Nghi ta sẽ giúp ngươi xử lý, về sau nếu lại xuất hiện tình huống thế này, chính ngươi phải đền mạng, Ninh gia ta sẽ không xen vào nữa." Hiện tại Hoàng Đế giả vẫn còn hữu dụng, không nên trừng trị hắn, Ninh Viện Viện đối với chuyện này hiểu rất rõ.
"Xem ra, Ninh gia đối với ngôi vị Hoàng Đế nguyện tất phải có nhỉ." Vĩnh Hi đế không mặn không nhạt nói một câu. "Dĩ hạ phạm thượng, không sợ diệt cửu tộc sao?"
Thần sắc của Ninh Viện Viện run lên, liếc nhìn Vĩnh Hi đế thật kỹ, cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó. Có điều, nàng ta tất nhiên là không thể nghĩ đến Vĩnh Hi đế thật từng chết trước mắt mình lại có thể đang đứng trước mặt mình.
"Sợ diệt cửu tộc? Lúc đó, chẳng phải ngươi cũng là kẻ thông đồng làm bậy sao, hiện tại ngươi là Hoàng Thượng, Ninh gia còn phải sợ cái gì?" Nàng ta nhìn thoáng qua tấm chăn mở lộ ra một người ở sau lưng Vĩnh Hi đế, trong mắt hiện lên vẻ sát ý: "Chuyện này sao có thể nói ra ở trước mặt người ngoài? Nữ nhân ở trên giường này không được giữ lại, ngươi tốt nhất nên xử lý ngay lập tức."
"Khẩu khí thật lớn." Vĩnh Hi đế cảm thấy có hơi buồn cười. "Hoàng vị lấy trời làm họ, bằng các ngươi những kẻ thần tử họ Ninh cũng dám nghĩ mà so sánh? Thời điểm một năm trước khi trẫm bình định loạn thần tặc tử vẫn chưa bị trẫm giết hết sao?"
Vẻ mặt của Ninh Viện Viện dần dần cứng lại, nàng ta lui về sau một bước, chỉ vào Vĩnh Hi đế: "Ngươi..." Nàng ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất khó tin. Nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, nàng ta lại không thể không tin.
Vì vậy, thời điểm tảo triều, Ninh Thái phó nộp chiết tử xin nghỉ phép rồi.
Hắn ta không dám tới.
Không đến thì tốt. Vĩnh Hi đế giật giật môi, nhìn một đám hậu sinh trẻ tuổi được Hoàng Đế giả đề bạt đứng phía dưới không khỏi cười khẽ một tiếng, hắn nhàn nhã đặt chén trà xuống, ngón trỏ lướt qua khóe miệng, lười biếng dựa ra sau, lạnh giọng nói: "Tuyên chỉ."
"Vâng." Ngụy Đức Hải lần nữa xuất hiện trước mặt chúng thần tử, ra vẻ ưỡn ngực hóp bụng, sau đó thành kính mở thánh chỉ ra. Nhưng mà người trong triều đều đang ngẩn ngơ, Ngụy công công...chết rồi sống lại a.
*Đa tình tự cổ không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ (多情自古空餘恨, 此恨綿綿無絕期): đây là hai câu thơ mà Trư Bát Giới trong Tây Du Ký (bản TVB) từng nói tới. Đặc biệt, câu thơ thứ hai "thử hận miên miên vô tuyệt kỳ" có xuất xứ từ thời Đường, là câu thơ cuối trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị:
Thất nguyệt thất nhật trường sinh điện, dạ bán vô nhân tư ngữ thì
(七月七日長生殿, 夜半無人私語時)
Tại thiên nguyện tác bỉ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi
"(在天願作比翼鳥, 在地願為連理枝)
Thiên trường địa cửu hữu thì tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ
(天長地久有時盡, 此恨綿綿無絕期)
Giải: Bỉ Dực Điểu là loài động vật trong truyền thuyết, loài này chỉ có một cánh, cần phải có hai con Bỉ Dực Điểu mới có thể bay được; Cây Liền Cành (Liên Lý Chi) thì chỉ người yêu nhau sau khi mất đi được chôn cất ở hai bên con đường, từng phần mộ lại mọc lên một gốc cây, khi gốc cây này cao lớn, liền quấn lại với nhau, trở thành cây liền cành. Truyền thuyết, hai câu thơ cuối là tuyên ngôn tình yêu tự định của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi.