Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương

Chương 28 :

Ngày đăng: 13:21 18/04/20


Người sống chết đi không có gì đáng sợ, nhưng người chết sống lại thì chính là việc lớn rồi.



Cho nên, trong nháy mắt khi Ngụy công công xuất hiện, thân thể mấy người hợp mưu với Ninh gia cùng nhau run rẩy cả lên. Vĩnh Hi đế lạnh mắt nhìn thần thái của triều thần phía dưới, người của Tiêu gia càng kinh sợ hơn. Chết rồi sống lại thật kỳ dị, nhưng nếu người này vốn dĩ chưa từng chết thì sao? Ngụy công công đã có thể sống, vậy hiện tại Hoàng Thượng ở trên cao từ sáng sớm đã không nhìn ra cảm xúc, vô cùng có khả năng là người thật, những người này lại nghĩ đến Ninh Thái phó hôm nay không vào triều, còn có điều gì không rõ nữa chứ.



Bọn họ chính là bị xếp đặt một đường đó!



Sắc mặt của Tiêu Tinh Đức lúc trắng lúc xanh, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Vĩnh Hi đế ngồi trên ghế rồng, cửu lưu miện* ở trên trán rũ xuống thành cái bóng, vừa lúc che khuất thần sắc giữ hai đầu mày. Vĩnh Hi đế từ đầu đến cuối lại không nói đến chuyện giữa Ninh gia và Tiêu gia, không biết hắn rốt cuộc tính toán điều gì.



*cửu lưu miện (九旒冕): mão vua có chín dây rũ xuống trước sau. Nguồn: Google.



Tiêu Tinh Đức trầm mặt, trong ngực một vùng lạnh giá.



Thánh chỉ Ngụy công công cầm trong tay cũng không giống như Tiêu Tinh Đức đã nghĩ, không có chút liên quan gì đến Ninh gia và Tiêu gia, chẳng qua là khôi phục chức vụ của quan viên ngày trước khi Vĩnh Hi đế còn tại triều, không nhẹ không nặng, nhưng vẫn khiến mấy người đứng trong triều hoảng loạn một hồi. Đã biết rõ lại không đi xử trị bọn họ, rốt cuộc Hoàng Thượng có ý gì?



Lâm Sinh lão Học sĩ cầm thẻ ngọc trong tay đứng chếch trước triều thần, âm thanh cung kính rõ ràng nói: "Hoàng Thượng, thần có bản tấu." Giọng nói của ông đã không còn trẻ trung nữa, khô khốc lại có chút khàn đặc. Nhưng đó chính là một giọng nói đã trải qua biến hóa tam triều, còn mạnh mẽ mà sống trên triều đình. Người này không thuộc về bất kỳ đảng phái nào, chỉ nghe lệnh từ Hoàng Đế, đây cũng là cách tốt nhất để ông có thể công khai giữ mình.



Luận lai lịch, luận năng lực, suy cho cùng không ai có thể sánh với những chất chứa trong nội tâm của nguyên lão tam triều.



"Chuẩn tấu." Lưu miện của Vĩnh Hi đế lay động, đưa ánh mắt chuyển lên người lão Học sĩ.



"Hoàng Thượng, theo thần được biết, con trai của Ninh Thái phó gần đây cưỡi ngựa hành hung trong thành Khánh An, đã xảy ra mười ba trường hợp, ngộ thương hai mươi bốn người. Mong Hoàng Thượng hạ lệnh khiển trách."



Lâm lão Học sĩ vừa nói xong, triều thần đều xôn xao.



Không nói ông, ai cũng biết Ninh Thái phó chỉ có mỗi một cô con gái, "con trai của Ninh Thái phó" này thế nào lại có được?



Lâm lão Học sĩ từ xưa đã có nhiều phê bình kín đáo đối với phong cách làm việc của Ninh gia, gần đây càng là thượng tấu mỗi ngày, nhưng mà khổ nỗi không có chứng cứ, khó mà kéo Ninh gia xuống vũng bùn, hôm nay Lâm lão Học sĩ làm kỳ chiêu khác, chỉ sợ là Ninh gia không thể tốt được nữa.
Nhưng dù là người đề phòng kỹ lưỡng cũng sẽ lộ ra sơ hở, mà thường ngày cùng Hoàng Đế giả ở chung, Cổ Uyển Uyển thân là người bên gối có thể phát hiện được cũng là chuyện tất nhiên thôi.



Tân Cửu dù biết rõ trong lòng, nhưng nàng cũng không muốn thừa nhận. Dù sao chuyện của Vĩnh Hi đế thì có liên quan gì với Cổ Uyển Uyển?



Đôi mày Cổ Uyển Uyển giương cao, vẻ mặt có hơi hoảng hốt, đúng vậy a, nàng ta muốn hỏi cái gì đây nhỉ?



"Hoàng Thượng những ngày này thân ở hoàng cung, trong nội cung nhiều cung nữ thái giám như vậy đều có thể hỏi thăm, Cổ Lương Viện chẳng lẽ không rõ?" Bàn tay trắng nõn của Tân Cửu khoác lên người Phượng Hoàng, năm ngón tay trắng mịn thon dài, ngọc chỉ đầy đặn.



Cổ Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào ngón tay của nàng, tuy biết nàng đang nói dối, nhưng tình nguyện đó lại là sự thật.



Tân Cửu cong mi cười khẽ, lưu loát vung tay áo rời đi. Tán thưởng thì tán thưởng, có thể là nàng không muốn đem bí mật thuộc về mình nói cho một nữ nhân không hề quen biết, dù thực tế người này vẫn là nữ nhân của Vĩnh Hi đế.



"Nương nương, gió lên rồi, mặc thêm áo ạ." Một cung nữ tên là Lục Tỳ cười nhẹ chạy tới, nàng ta đặt một cái áo choàng mỏng màu nâu rất hợp với loại thời tiết thế này ở trên vách đá, trên mặt là lúm đồng tiền như ẩn như hiện, người càng lộ ra vẻ vô cùng đáng yêu.



Cổ Uyển Uyển phủ thêm áo choàng, khẽ thở dài một hơi.



Lục Tỳ mỉm cười ngọt ngào, quay đầu lại nhìn bóng lưng Tân Cửu, cùng với hai người cung nữ vừa mới nhậm chức ở Ngự Long điện theo sau lưng nàng, lúm đồng tiền ở trên mặt càng sâu.



"Nương nương, chúng ta trở về thôi?" Lục Tỳ nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ.



Cổ Uyển Uyển nhìn gương mặt ngây thơ của nàng ta, lắc đầu, một cô gái đơn thuần như vậy sống trong cung từ nhỏ, trước kia có thể né tránh được là do vận may, nhưng cuộc sống sau này nên làm sao bây giờ?



Lục Tỳ cười tủm tỉm giật giật tay áo Cổ Uyển Uyển, khó hiểu nói: "Nương nương, vừa rồi chính là Vinh Phi nương nương sao? Nghe nói Vinh Phi nương nương rất được sủng ái, có phải là vị nương nương này không cho Hoàng Thượng đến chỗ chúng ta phải không?"



Cổ Uyển Uyển khoác tay lên vai nàng ta, trầm ngâm một lúc mới cười khẽ một tiếng: "Ngươi không hiểu..."