Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương

Chương 37 :

Ngày đăng: 13:21 18/04/20


"Làm sao vậy?" Vĩnh Hi đế thấy khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ khó tin lục lọi giường, cởi áo khoác nằm ở bên người nàng, nam nhân tháo đi phát quan xõa xuống một đầu tóc đen, cả người lộ vẻ nhu hòa không ít, thậm chí khi hỏi chuyện ánh mắt rất sáng trong, phá vỡ hình tượng lạnh lùng trước giờ, nhìn qua sinh động hơn nhiều.



Tân Cửu không chú ý tới những thứ này, chẳng qua là vẻ mặt khó khăn lắc đầu một cái.



Tinh thần của nàng không mấy phấn chấn, sắc mặt cũng không tốt, dường như có chút buồn bực không vui.



Vĩnh Hi đế không biết nàng rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì trong lòng, chỉ cho là nàng bởi vì chuyện Miêu nữ mà trong lòng không vui, hắn cầm tay nàng ủ trong lòng, tựa như an ủi mà xoa xoa ngón tay nàng.



❀❀❀❀❀❀



Bởi vì đã thu Nam Cương vào bản đồ Đại Khánh, Tân Cửu và Vĩnh Hi đế rất thuận lợi tiến vào lãnh địa Nam Cương. Chẳng qua, Nam Cương không thể so với Đại Khánh vốn là bình nguyên dễ đi, nơi này phần nhiều là đường núi và hiểm địa - giống như nơi vách đá mà Vĩnh Hi đế và Tân Cửu từng cùng nhau rơi xuống, đó chính là một nơi hiểm địa của Nam Cương, mà nơi tương tự như vậy thì có rất nhiều. Có lúc, người ngoại địa đi vào đường núi Nam Cương thậm chí sẽ bị lạc đường, mà nếu như gặp ngày mưa nhiều, cho dù là người bản xứ, cũng rất có thể phân biệt không được phương hướng.



Vốn dĩ Tân Cửu vì phòng ngừa Miêu nữ hạ cổ sẽ tự vẫn ở Miêu trại, cho nên kéo Vĩnh Hi đế cùng mình chạy tới Nam Cương một chuyến...Nhưng bây giờ đến nơi này rồi lại có chút hối hận.



Bởi vì sau khi dùng đường núi bên ngoài tiến vào Miêu trại, ách phu dẫn đường đột nhiên bắt đầu choáng váng chuyển hướng.



Nguyên nhân chẳng qua là hôm trước có một trận mưa, cũng không phải là mưa dầm liên miên, mà là mưa như thác lũ, khiến cho toàn bộ ký hiệu mà ách phu tạo ở trong núi bị tách rời. Trong số đó, cho dù là vết khắc ở trên cây to hay là vật chôn trong đất, cũng đều bị hủy thất thất bát bát, thậm chí ngay cả vật chỉ đường cũng chỉ không ra phương hướng.



Ách phu rất khổ não, đi theo phía sau ông ta là một nhóm khách du lãm, ông ta lại không thể chạy trốn một mình, cũng không thể không quản không lo gì đến bọn họ, bởi vì ông ta không biết võ công, mà trong số những người ở phía sau lại có đến mấy người biết võ nghệ.



Lúc này, ách phu đang bị một người túm cổ áo lên nói chuyện, sau lưng người đó chính là một đại hán để lộ cánh tay.
Ông ta khẽ cắn răng, hồi lâu quay đầu một cái, xoay người đi ra.



Nửa khắc sau, ách phu mặc bố y thô xám bước theo nhịp chân trái phải bất đồng tránh đi cạm bẫy trong rừng, một mình ông ta từ trong rừng đi ra mà từ đầu đến cuối cũng không đụng phải cái bẫy nào, đủ để thấy được trình độ quen thuộc của ông ta đối với địa hình, quả thực giống như là chủ nhân trong núi vậy.



Mấy ngọn cây sau lưng ông ta luôn có một chiếc lá xanh rung động với biên độ khá lớn, lá xanh cuốn theo chóp nhọn của lá mắc ở trên cây run run rẩy rẩy, có vẻ không bị rơi xuống.



Vĩnh Hi đế ôm lấy eo Tân Cửu đứng ở trên ngọn cây của một thân cây cao nhất, nhìn xuống là thấy được ách phu nhàn nhã giống như đang đi ở trong hậu hoa viên nhà mình vậy, ở giữa rừng núi vòng tới vòng lui, đến lúc đi tới một nơi rất giống làng trại.



Người ở bên trong, nam nam nữ nữ đều là thân mặc áo ngắn vải thô, ở trong làng trại cười đùa vui vẻ.



Ách phu đi vào, rất quen thuộc cùng họ chào hỏi.



Ở nơi này không tìm được đường á, đây rõ ràng là biết đường, nhưng lại khiến bọn họ mê man.



Tân Cửu trong lòng có hơi run rẩy, không nghĩ đến một ông lão nhìn có vẻ bảo thủ như vậy cũng sẽ gạt người, thậm chí còn có thể lừa nhiều người xoay vòng vòng như vậy, nếu không phải Vĩnh Hi đế đủ cảnh giác, nàng suýt nữa thì đã tin tưởng ông ta rồi.



"Lão già này...quả nhiên nhìn người không thể chỉ xét bề ngoài a..." Tân Cửu trong lòng xúc động, miệng cũng không khỏi nói ra tiếng.



Vĩnh Hi đế sờ đầu của nàng, nhướn một bên lông mày, dường như phát hiện chuyện thú vị gì: "...Lão già? Cũng không hẳn là một lão già thực sự."