Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương

Chương 38 :

Ngày đăng: 13:21 18/04/20


Vĩnh Hi đế thần thần bí bí nói một câu khiến cho Tân Cửu xuyên không trước đó đoán được tình cảnh tương tự.



"Không phải lão già? Chẳng lẽ là dịch dung?" Tân Cửu nổi lên hứng thú trong lòng, cặp mắt thẳng tắp nhìn chằm chặp bóng người phía trước - trên da mặt, nếp nhăn chồng chất, gương mặt già nua hốc rãnh nhấp nhô hoàn toàn giống với những ông lão khác như đúc, Tân Cửu nhìn xung quanh, nhưng cũng không nhìn ra dấu vết dịch dung chút nào.



Vĩnh Hi đế vỗ vỗ đầu nàng, thuận tiện vuốt ve sợi tóc của nàng, trong giọng nói mang theo chút ngạc nhiên: "Nàng ngược lại thông minh, còn biết dịch dung."



Tân Cửu híp mắt cười một tiếng, cũng không đáp lời. Chẳng lẽ nói cho hắn, tự xem phim trên TV với tiểu thuyết đã thấy nhiều rồi? Xuyên qua rồi, chớ nói chẳng qua là thuật dịch dung hay mặt nạ da người gì đó, cho dù thật sự thấy được biến thân thuật trong truyền thuyết nàng cũng sẽ không bị dọa, nhiều nhất cũng chỉ là kinh ngạc một hồi mà thôi.



"Hắn dịch dung thành hình dáng của một ách phu, làm người tham quan rừng núi hôn mê, còn bỏ lại chúng ta mà về trại một mình, có thể là sợ Miêu trại bị người ngoại giới phát hiện...Nghĩ đến rốt cuộc cũng không phải là kẻ xấu tâm, chẳng qua là không hy vọng cuộc sống bình yên của mình bị quấy rầy mà thôi." Tân Cửu suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân có chút hiểu cách làm của ách phu.



Nếu như có người mơ ước quê hương của mình, hơn nữa còn mưu toan phá hỏng hoàn cảnh sinh hoạt chung quanh mình, sợ rằng nàng cũng sẽ làm như cách của ách phu kia.



Vĩnh Hi đế "ừ" một tiếng, cũng nghĩ đến một điểm này, chẳng qua khác với Tân Cửu chính là, hắn luôn cảm giác mình càng đến gần ách phu, tốc độ lưu thông máu trong cơ thể luôn bộc phát tăng nhanh. Mà hiện tượng lần này quả thực tựa như bị người kia dẫn dắt, dường như chỉ cần vừa nhìn thấy đối phương, hắn sẽ có loại cảm giác xung động.



Chuyện này rất kỳ lạ, cho nên hắn đối với một thân phận khác của ách phu có chút hoài nghi.



Trước đó, người này phóng khói mê xem ra chắc không chỉ là vì Miêu trại.



Ngoài ra, cổ độc trên người mình nhất định cũng có liên quan đến ông ta.



Mi tâm hắn không kiềm được nhăn một cái, vận nội công tung người bay lên đuổi theo đến bên trong trại. Sau lưng, hoa lá bị đạp dưới chân hắn chỉ khẽ khàng lay động, một chút tiếng vang cũng chưa từng phát ra.



Nam Cương thay đổi rất nhiều, hai ngày này đều là sáng sớm mưa rơi, buổi trưa nhiều mây, hôm nay tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, lúc này bầu trời bị bao trùm bởi một đám mây đen khổng lồ, không để lộ một tia sáng nào. Ách phu đạp giày vải màu xám đậm lên bãi cỏ từng bước từng bước, những hạt sương đọng trên đầu ngọn cỏ theo từng nhịp bước dưới chân hắn mà rung động, cong xuống mặt đất. Cỏ ở Miêu trại khác biệt với nơi khác, cho dù là loại cỏ thông thường ở chỗ này khi mọc ra cũng là xanh phát lam.



Thường những người có kinh nghiệm giang hồ thấy trên lưỡi kiếm hoặc trên lưỡi đao thấy phản chiếu màu xanh lam, chắc chắn sẽ biết trên đó có kịch độc tồn tại.
Nàng ta nhận ra chuôi nhuyễn kiếm này, ngay tại tiết hoa đăng ngày đó, thời điểm nàng ta phóng độc, kinh ngạc liếc một cái, tình cờ thấy rõ trên nóc nhà, người nọ để ngang thanh kiếm trước ngực, chẳng qua là lần này cách gần hơn chút.



"Máu trong tim." Vĩnh Hi đế nói từng chữ một, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào biểu tình của Tang Hoa.



Biểu cảm của Tang Hoa một chút cũng không đổi, chỉ là có hơi kinh ngạc: "Các ngươi không trúng khói mê?"



"Trúng phải lần đầu tiên sẽ không trúng lần thứ hai." Vĩnh Hi đế nhàn nhạt nói: "Nghe nói chỉ có máu trong tim của chủ nhân Tương Tư cổ mới có thể giải cổ. Lấy máu trong tim rồi, ngươi chắn chắn phải chết."



Hắn cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc, hắn chẳng qua là muốn chứng thực. Nếu như cổ độc thực sự phải giải như vậy, hắn sẽ không chút do dự đâm kiếm vào ngực nàng ta, lấy máu trong tim; nhưng nếu cổ độc cũng không phải giải như thế, so với cái mạng nhỏ...Vĩnh Hi đế cảm thấy Tang Hoa hẳn biết lựa chọn thế nào.



"Ta không muốn giết ngươi, ngươi cũng không nên giết ta." Tang Hoa ngẩng đầu mỉm cười.



"Ngươi hạ cổ, mà cổ độc này chỉ có thể dùng máu của ngươi để giải, nay ngươi lại nói như vậy, chẳng lẽ chờ đến lúc ngươi hại chết hắn, hắn mới có thể tìm ngươi để lấy mạng sao? Vậy chẳng phải là quá buồn cười." Tân Cửu duỗi móng vuốt nhỏ, hừ lạnh một tiếng: "Tạo nhân gì mà kết quả gì, nếu không phải ngươi hạ cổ, chúng ta cũng sẽ không tới lấy máu trong tim người."



Tang Hoa nhìn nàng một cái, mím môi, vung ống tay áo lên, thuốc bột lẫn với lam quang vẩy lên quanh người Tân Cửu.



Tân Cửu: "..." Xem đi, nói với trẻ con của dị quốc không thông, ngay cả tu dưỡng cơ bản của thục nữ động miệng không động tay cũng không biết, rõ ràng là dã nhân chưa được khai hóa, không biết lễ giáo.



Vĩnh Hi đế nhíu mày, dùng kiếm đánh lên người Tang Hoa té xuống đất. Tân Cửu ở một bên búng thuốc bột ở trên người, há miệng một cái, vẫn là không có đem sự thật rằng bản thân căn bản không sợ độc nói ra.



[Nếu ngươi đem thổ tào trong lòng ngươi nói ra miệng, có lẽ nàng ta sẽ tự động phun ra một ngụm máu trong tim.]



Hệ thống ăn tết nổi bọt ngoi lên, Tân Cửu trong lòng cười nhạt: "Có đôi lời đặc biệt muốn nói cho ngươi, thật ra thì trong lòng ta, ngươi cũng tương tự là một dã hệ thống chưa được khai hóa đấy.