Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương

Chương 47 :

Ngày đăng: 13:21 18/04/20


Lần này, Tân Cửu ngủ rất lâu, có lẽ là hệ thống mở cửa hàng cần năng lượng quá lớn, trực tiếp rút hết thể lực còn dư lại không nhiều của nàng, vì vậy, lúc nàng tỉnh lại lần nữa, trời đã hoàn toàn tối mịt.



Chỗ này là nội thất bên trong Ngự Lung điện, không có khẩu dụ thông truyền của Vĩnh Hi Đế, không ai dám đi vào.



Vậy nên trong phòng vắng vẻ, không có ai.



Tân Cửu vén chăn lên, chỉ thấy bên ngoài phòng có mấy bóng người đang đứng, mơ hồ còn có thể nhìn ra hình dáng của họ qua ánh đèn từ ngoài phòng rọi vào, làm cho Tân Cửu đang đắm mình trong bóng đêm hơi chút an lòng.



Chiếc chăn hơi ma sát trên mặt giường, phát ra tiếng vang khẽ khàng, sau đó trên mặt đất giống như có vật gì đang phập phồng cánh mũi hô hấp thô nặng, tiếng ma sát cùng với tiếng thở dồn dập giống như đang chạy về phía nàng.



Càng cách càng gần, mơ hồ có thể thấy rõ trước tiên là hai móng vuốt nhỏ trắng như tuyết, móng vuốt giống như đóa hoa mai nhỏ, từng bước từng bước đạp bịch bịch lên thảm nhung, vô cùng khả ái.



"Nhi tử?" Tân Cửu cúi thấp người, đối diện với ánh mắt lanh lợi của Phượng Hoàng, động vật nhỏ mang bộ lông trắng như tuyết ngửi mùi liếm láp lên ngón tay Tân Cửu, bề mặt lưỡi của nó có chút xù xì, không trơn nhẵn như con người, phía trên ẩm ướt, liếm lên ngón tay Tân Cửu đều là nước miếng của nó.



Phượng Hoàng "ô ô" nhỏ hai tiếng từ trong cổ họng, nó không giống như ngày thường vui vẻ ngẩng cao "uông uông" sủa to, tinh thần cũng không phấn chấn như biểu hiện vào ban ngày.



Phải biết rằng từ khi phát hiện mình có thể sủa loạn đầy trung khí mười phần, mỗi ngày Phượng Hoàng đều sẽ "uông uông" mấy tiếng, để chứng minh cảm giác tồn tại của mình, thời điểm an tĩnh như này thật đúng là hiếm thấy.



Giống như trẻ con vào buổi tối giày vò đủ rồi, ban ngày sẽ không chịu được mà buồn ngủ vậy.



Phượng Hoàng đại khái là mệt mỏi.



Tân Cửu nghĩ thầm.



Hiện tại trời đã tối, nàng đã ngủ bao lâu rồi?



Tân Cửu nhắm mắt suy nghĩ một chút, hình như là hệ thống có tự nhủ câu gì, sau đó ý thức của mình liền chìm vào một vùng tối tăm, bốn phía dường như đang xoay tròn, thậm chí trong lỗ tai còn vang lên âm thanh ong ong, giống như một người một đêm không ngủ cho dù có mở to mắt cũng xuất hiện triệu chứng choáng váng vậy, trong phế phủ sản sinh cảm giác khó chịu như muốn thoát ra ngoài.



Bất quá, nàng vẫn nhớ là mình rời đi tại nơi tuyển tú.



Nàng và Sở Dịch rời đi cùng nhau, nhưng Sở Dịch không có ở đây, cũng không biết sau khi tuyển tú sẽ làm gì? Hay là do những cung phi khác "liên đường hội thẩm"? Hoặc là hắn...sau khi đưa mình về Ngự Lung điện rồi quay trở lại tiếp tục tuyển tú?




"Nếu như ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không cho địch nhân bất cứ cơ hội nào để thở." Ninh Thái phó này năm đó trước mặt Tiên Đế là một bề tôi trung hậu thành thật, cuối cùng tự đáy lòng vào năm đăng cơ thứ hai lộ ra răng nanh che giấu ở trong miệng, ông ta định dùng ngôn từ sắc bén để rối loạn nội tâm của Sở Dịch: "Mà ngươi, lại cho ta cơ hội hết lần này đến lần khác."



"Cục diện hôm nay, không nên trách ai khác, tất cả đều là sự tự đại của ngươi mà ra."



Tiêu Kính Văn đứng ở sau lưng Ninh Thái phó, trên mặt không mang chút biểu tình. Kết cục tốt nhất chính là giết chết Vĩnh Hi Đế, hậu quả xấu nhất chính là cùng Vĩnh Hi Đế cá chết lưới rách, ông ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ sớm.



Ninh Thái phó nói lời này cũng là thâm dĩ vi nhiên*.



*thâm dĩ vi nhiên (深以为然): dĩ vi = cho rằng; nhiên = đúng, như vậy, như thế; suy ra câu này có nghĩa là "tự cho mình là đúng".



Vĩnh Hi Đế lại dưỡng hổ vi hoạn*, bọn họ chính là con hổ kia, mà Vĩnh Hi Đế chính là người nuôi hổ.



*dưỡng hổ vi hoạn (养虎为患): nuôi hổ gây họa.



Sở Dịch nghe đến chỗ này, thản nhiên cười một tiếng, nụ cười vô cùng rực rỡ sáng ngời: "Ninh đại nhân, lời như vậy, cũng là trẫm phải nói với ngươi."



Ninh Thái phó khinh thường cười một tiếng, xoa xoa mi tâm, dường như đối với sự không hiểu lý lẽ của Sở Dịch mà có chút khổ não, một người thiếu niên từ sau lưng ông ta chui ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn thấy long ỷ màu vàng óng ánh ở bên trong Ngự Thư phòng đang rộng mở, vội vàng lắc lắc cánh tay của Ninh Thái phó: "Cha, mau giết hắn, hài nhi muốn nhanh nhanh làm Thái Tử."



Ninh Thái phó ha ha cười to: "Được, hôm nay cha sẽ đoạt vị trí Thái Tử này cho ngươi."



Sở Dịch dùng ánh mắt âm lãnh, hoang đường như nhìn người chết mà nhìn thiếu niên kia một cái, một đứa con của kỹ nữ cũng dám mơ ước Thái Tử vị? Thái Tử...nằm trong bụng Cửu nhi của hắn không phải chính là Thái Tử của Đại Khánh ư.



Nếu không muốn sống, hắn có thể tiễn gã một đoạn đường trước.



Khóe môi Vĩnh Hi Đế hơi nhếch, ngón cái khẽ nhúc nhích, ở góc Đông Bắc trên mái hiên Ngự Thư phòng đột nhiên bắn ra một mũi tên, "xoẹt" một tiếng xuyên qua mi tâm thiếu niên, bàn về sự chính xác cũng không kém kỹ năng mà Tân Cửu kiếm được chút nào.



Một đóa hoa màu đỏ nở rộ trên mi tâm thiếu niên, trên mặt hãy còn mang theo thần sắc khát vọng, thẳng tắp ngã xuống.



Chẳng biết từ lúc nào Sở Dịch đã đi tới bên cạnh Tân Cửu, bàn tay có vẻ khô ráo che kín mắt nàng cùng với nửa gương mặt nhỏ nhắn, cánh tay khác kiên cố vòng ở bên thắt lưng nàng, ma sát bụng nàng một chút, hồi lâu mới khàn giọng nói: "Không nên nhìn, đối với đứa trẻ trong bụng nàng có ảnh hưởng không tốt."