Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 114 :

Ngày đăng: 04:52 19/04/20


Từ Đồ Chi chọn một căn biệt thự cực kỳ giống với trong tưởng tượng của Tư Không Dịch, dù là phòng khách thoáng đãng, nhà bếp rộng lớn, sô pha mềm mại hay giường lớn có thể lăn lộn đều làm cậu rất hài lòng. Càng không nói đến việc căn biệt thự có cả phòng tập thể thao, thư phòng, thậm chí là phòng dành cho thú cưng.



Sau khi Từ Đồ Chi vào nhà, nhìn thấy hai mắt lặp lòe của Tư Không Dịch, hắn nhịn không được bật cười: “Nhìn cậu kìa, có lẽ tôi không cần lo lắng cậu không thích nó.”



Tư Không Dịch quay đầu lại: “Quả thật tôi thích muốn chết! Anh Từ! Cám ơn anh! Rốt cuộc tôi cũng có căn nhà cho riêng mình rồi!”



Ngay cả bốn nhóc cũng đến gần Từ Đồ Chi cọ cọ, làm Từ tổng thụ sủng nhược kinh.



“Khụ, cậu thích là tốt rồi. Cậu đã thích thì nó là của cậu. Biệt thự bên cạnh là của tôi, sau này chúng ta có thể cùng nhau chạy bộ hoặc là đi câu cá bên hồ, nơi này phong cảnh và trị an không tồi, cậu không cần lo lắng.”



Tư Không Dịch liên tục gật đầu: “Được đó được đó! Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi… Nhưng có lẽ lúc được nghỉ tôi mới ở đây. Nơi này cách trường học xa quá, tôi không có cách nào ở ngoài trường.”



Từ Đồ Chi khẽ thở dài: “Tôi biết, chỉ cần ngày nghỉ cậu đến đây, trò chuyện chạy bộ với tôi cũng đã là rất tốt rồi.”



Từ Đồ Chi biết rất rõ, dù hắn mua căn biệt thự này lấy lòng Tư Không Dịch, nhưng cậu cũng không có khả năng ở đây, thậm chí một ngày nào đó sẽ rời đi. Nơi này có thể trở thành điểm dừng chân của cậu cũng đã là vận may của hắn rồi. Dù sao người đàn ông kia cũng tương đối hẹp hòi.



Sau đó hai người trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, Tư Không Dịch tặng đặc sản mua bên Mỹ cho Từ Đồ Chi. Hắn nhìn cái đồng hồ tinh xảo làm bằng tay kia, mỉm cười rồi trực tiếp đeo lên, sau đó tỏ vẻ thời gian không còn sớm, hắn cũng phải về nhà.



Tư Không Dịch vui vẻ gật đầu, sau khi Từ Đồ Chi rời đi, cậu hận không thể ngửa mặt lên trời cười to, trực tiếp lăn lộn trên sô pha rộng lớn mà cười vui vẻ. Mấy nhóc Đại Hoàng cũng bắt đầu hưng phấn chạy loạn trong phòng ngoài phòng, bắt đầu ngửi mùi đánh hơi, còn đi một vòng địa bàn, cho đến khi Yến đại ma vương gọi điện thoại đến.



“A lô ~.”



Yến Khôn vừa nghe giọng nói này, lông mày hắn giật một cái: “Em ăn lộn đồ hả? Nghe như cao hứng muốn bay lên trời luôn.”



Tư Không Dịch cười há há: “Đúng vậy, em muốn bay lên trời rồi nè, sóng vai với mặt trời luôn! Chắc chắn anh không tưởng tượng được em đang ở đâu đâu!”



Yến Khôn nghe vậy cười lạnh một tiếng, mở hệ thống định vị di động, lập tức thấy được một chấm nhỏ lóe sáng. Sau khi thấy rõ vị trí, Yến tổng hơi nheo mắt: “Minh Kính sơn trang? Ồ, chẳng lẽ có người tặng em một căn biệt thự?”



Tư Không Dịch lập tức giật mình nhìn trái nhìn phải, một lúc lâu sau mới nhớ ra di động của cậu là Yến tổng đưa, có hệ thống định vị, cậu xem thường nói: “Anh vậy là ăn gian, có bản lĩnh thì đừng nhìn định vị. Nhưng anh nói đúng rồi đó, anh Từ đưa cho em một căn biệt thự ở Minh Kính sơn trang! Ha ha ha ha! Từ hôm nay em là người có nhà ở Bắc Kinh rồi! Ha ha ha! Cũng không dễ dàng gì, biệt thự này còn lớn hơn biệt thự cạnh trường học của anh đó! Có đầy đủ đồ đạc hết rồi, ngày mai anh đến xem không? Dù sao nơi này cũng có chỗ của anh.”



Yến Khôn nhướng mày, ha hả, ông đây còn có cổ phần ở Minh Kính sơn trang, em còn đắc ý khoe khoang cái gì chứ? Chỉ cần ông đây muốn, một phút là có ba, năm căn biệt thự xung quanh em.
Từ Đồ Chi nghe cậu nói vậy, yên lặng dời tầm mắt nhìn túi quần Yến Khôn. Tuy vừa rồi âm thanh rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe được. Yến tổng lạnh lùng tiếp tục nướng thịt, làm như di động của hắn không có công năng kia. Từ Đồ Chi cười ha hả trong lòng, gương mặt lại chỉ mỉm cười.



“Ối, Đinh Mộng Mộng mất tích?! Đây đúng là tin cực hot, chắc chắn không?” Tạ Kỳ gào to.



“Cũng đã đăng tin, chắc chắn rồi! Nhưng Đinh Mộng Mộng  mất tích thì thật sự rất gay go, cô ta chính là một trong bốn đại hoa đán, còn là thị hậu nữa. Đây chắc chắn là một sự kiện chấn động trong giới giải trí.” Vẻ mặt Chung Khôi không tốt lắm.



“Không đúng, ngày thường có ít nhất một trợ lý, một người trang điểm và hai bảo vệ đi theo Đinh Mộng Mộng, không có lý nào bốn người đó cũng mất tích, hơn nữa hôm nay đã là ngày thứ ba? Vẫn không tìm được người sao? Ngẫm lại thấy chuyện này rất khó tin.” Khổng Triệu rất nghiêm túc nói, sau đó nhìn thoáng qua Tư Không Dịch, thầm nghĩ may mắn tên này là con trai.



Cậu cẩn thận đọc tin tức, sau đó đột nhiên nói: “Đinh Mộng Mộng  mất tích khi đi ra ngoài một mình hôm mùng bốn Tết. Cô ấy đi ra ngoài một mình, rất kỳ quái.”



Hách Suất quay đầu qua hỏi Tư Không Dịch bên cạnh: “Kỳ quái gì? Mùng bốn đi gặp bạn bè, có lẽ không muốn có người đi theo?”



Cậu lắc đầu: “Nếu đúng là gặp bạn thì di động và camera giám sát phải có ghi lại, nhưng theo tin tức này thì không tra được gì từ đó cả. Nếu không sẽ không lâu như vậy còn chưa tìm được người.”



Lúc này di động của Lục Phong bỗng nhiên vang lên, hắn nhận điện thoại, nghe được một lúc bỗng vẻ mặt hắn trở nên khó coi: “Cậu nói cái gì? Không liên lạc được với Trần San San? Bao lâu rồi? Một ngày? Một ngày thì từ từ thôi, nếu ngày mai vẫn không liên lạc được thì báo cảnh sát.”



Lực chú ý của mọi người lập tức bị Lục Phong hấp dẫn. Hách Suất cực kỳ khiếp sợ: “Không phải chứ… Trần San San, không phải là Trần San San hoa đán của Tinh Vũ chứ?”



Sắc mặt Lục Phong không tốt nhưng vẫn gật đầu: “Lúc trợ lý của Trần San San nhìn thấy tin tức của Đinh Mộng Mộng, bỗng nhiên hoảng sợ nhớ ra đã một ngày không liên lạc với Trần San San, thế nên chạy đến nhà cô ta xem. Kết quả không tìm được người, gọi điện cho bạn bè và người nhà của cô ta, bọn họ cũng không gặp Trần San San.”



Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong sân trở nên quỷ dị, vẫn là Tư Không Dịch phá vỡ trầm mặc: “Hiện tại báo cảnh sát đi, không chừng có thể tìm được gì đó.”



Lục Phong nhướng mày, muốn nói một người lớn biến mất một ngày thì không cần gấp như vậy, nhưng Tạ Kỳ lại mặt mày trắng bệch lên tiếng: “Tôi có cảm giác rất xấu, có thể đây là án liên hoàn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Lục tổng, nhanh báo cảnh sát đi.”



Lục Phong nhíu mày nhìn Tạ Kỳ và Tư Không Dịch, cuối cùng nhìn Trần Hi, thấy Trần Hi cũng cau mày, hắn cắn răng bấm 110.



____________________________



Keo dán chó Lục Phong xuất hiện dù không ai chào đón