Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 36 :

Ngày đăng: 04:51 19/04/20


Mặc dù Tư Không Dịch cực kỳ bực mình phun tào Yến tổng luôn có thuyết tương đối về thơi gian, nhưng cuối cùng cậu cũng không thoát được bữa ăn tối bị áp đặt này. Cũng may mỗi lần đến lượt cậu mời cơm, Yến Khôn không chọn nhà hàng sang trọng, nếu không, chỉ cần nghĩ đến một bữa cơm mà tốn mấy ngàn, cậu nhất định sẽ tìm mọi biện pháp chuồn đi,



Sáng hôm sau chính là ngày mười tám tháng tư, Tư Không Dịch tinh thần phấn chấn rời giường, vì đi theo dõi mà ba tên đàn em chưa trở về, chỉ có Tiểu Văn – siêu muỗi giết người vô hình – vì đảm bảo sự an toàn của tiểu chủ nhân mà cố ý quay về. Vừa ăn sáng xong, Khổng Triệu rất đúng giờ xuất hiện, dẫn Tư Không Dịch đi đến công ty giải trí Tinh Vũ của Lục Phong.



Tinh Vũ cách Quang Diệu Tinh Quang không quá xa, đi xe đạp điện nửa giờ là tới, nhưng có lẽ vì mặt mũi của Quang Diệu, Khổng Triệu sống chết không cho Tư Không Dịch mượn xe điện của Cư Phùng Xuân, nhất định lôi kéo cậu lên chiếc Buick. Đoạn đường nửa giờ mà chiếc Buick chạy đến một giờ, Tư Không Dịch bị kẹt xe, giật tới giật lui làm xanh mặt, thật vất vả đến được Tinh Vũ, cậu xuống xe liền thở dốc từng ngụm, sợ bản thân nôn ra.



Khổng Triệu bên cạnh khinh bỉ nói: “Yếu ớt quá, muốn làm đại minh tinh, kỹ năng cơ bản nhất chính là “Ngủ trên mọi phương tiện giao thông“, mặc kệ đang ngồi trên máy bay hay là xe tàu gì, cho dù là xe điện ba bánh, lên xe là phải trực tiếp ngủ ngay.”



Tư Không Dịch nghe vậy liếc mắt xem thường: “Vậy tôi chỉ làm một diễn viên thường thôi!” Kiếm đủ tiền mua nhà là được, dù sao tương lai cậu muốn làm vua bát quái giới giải trí, mục tiêu của cậu không phải là ảnh đế.



Khổng Triệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Có vậy đã thấy đủ! Bây giờ đừng nói cậu là một diễn viên thường thường, ngay cả tiểu minh tinh mười tám tuyến còn không bằng! Nhanh đi theo anh, chắc là đạo diễn và Lục tổng đang chờ, còn nữa, có thể sẽ có vài minh tinh được người khác mời diễn thử hoặc vài người tự đến thử vai, đối với cậu chưa có căn cơ gì thử vai nam thứ, bọn họ khẳng định sẽ không có vẻ mặt hòa nhã gì, cậu nhất định phái ráng chịu đựng! Tuyệt đối không được sợ!”



Khổng Triệu dẫn Tư Không Dịch đi vào tòa nhà Tinh Vũ, vừa đi vừa lải nhải nói không ngừng. Tuy Tư Không Dịch cảm thấy Khổng Triệu lúc này đặc biệt giống Tiểu Văn đáng ghét, nhưng cậu cũng hiểu Khổng Triệu là quan tâm cậu thật lòng, liền nghe lời không nói gì. Còn chuyện không được sợ? Ha hả, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ sợ hãi!



Phỏng chừng Lục tổng đã nói qua với người của Tinh Vũ, nên khi Khổng Triệu dẫn Tư Không Dịch bước vào liền có một nhân viên lễ tân trực tiếp dẫn bọn họ vào thang máy, Tư Không Dịch nhìn thang máy từ tầng một lên thẳng đến tầng mười mới dừng, trong lòng nghĩ không biết trường quay của Tinh Vũ như thế nào?



Lúc Khổng Triệu và Tư Không Dịch bước vào phim trường, thấy bên trong đã có không ít người. Trong đó Lục Phong tổng tài Tinh Vũ và một ông chú trung niên râu ria xồm xoàm đang được mọi người vây quanh, xem ra, ông chú râu rậm này chính là đạo diễn của bộ phim Dong binh chi vương.



“Đến rồi? Nếu đã đầy đủ, chúng ta bắt đầu casting. Thời gian vừa đúng.” Lục Phong liếc mặt là nhận ra Tư Không Dịch đang nhìn đông ngó tây trong đám người, hắn phát hiện hôm nay cậu không dẫn theo thú nuôi, vẻ mặt cũng câu nệ hơn so với trước kia.



Khổng Triệu gật đầu với Tư Không Dịch, cậu đi đến gần đạo diễn râu rậm kia, ngẫm nghĩ vẫn là dùng giọng nói kính trọng mở miệng: “Ngài là đạo diễn phải không ạ? Cháu là Tư Không Dịch, Lục tổng giới thiệu cháu đến thử vai Khổng Dịch.”



Đạo diễn râu rậm Phó Huệ thấy Tư Không Dịch không nói gì thêm, bèn mở miệng nói: “Nhân vật Khổng Dịch trong Dong binh chi vương tương đối quan trọng, tuy rằng phim này là do Tinh Vũ đầu tư sản xuất, nhưng tôi cũng có trách nhiệm với tác phẩm của mình, vì vậy dù cậu có cơ hội cũng không có nghĩa vai Khổng Dịch này nhất định là của cậu, cậu phải đạt được yêu cầu tối thiểu về diễn xuất mới được.”



Tư Không Dịch nghĩ câu này không sai, gật gật đầu.



Phó Huệ khá vừa lòng với thái độ không kiêu ngạo không nóng vội này của Tư Không Dịch, nhưng ông lại duỗi tay chỉ về một hướng: “Ngụy Đồng và Chu Bá Thạch bên kia cũng đến thử vai Khổng Dịch, ít nhất cậu không thể kém hơn bọn họ.”



Tư Không Dịch quay đầu nhìn hai người bên kia, phát hiện bọn họ bày ra vẻ mặt chẳng thèm để ý cùng với ánh mắt khinh bỉ, nếu nhìn kỹ còn thấy được ẩn ẩn nét ghen tỵ trong mắt. Cậu thu hồi tầm mắt, thầm ha hả trong lòng. Hiện tại đã ghen tỵ? Chờ bổn thiếu gia diễn xong, mới là lúc các người chân chính ghen tỵ. Dù gì thiếu gia đây cũng trải qua cả buổi chiều huấn luyện Tu La, thử hỏi ai có thể chịu đựng ánh mắt của Từ ảnh đế và Yến đại tổng tài mà mặt không thay đổi diễn cả buổi chiều? Thiếu gia đây có thể. Nếu đổi là người khác, một phút là đã quỳ xuống rồi.



“Ừm, cháu có chút tự tin. Chiều hôm trước cháu đã được huấn luyện.”


Tống Lương Thành hơi hơi hút khí, sau đó ngẩng đầu nhìn Tư Không Dịch: “Anh còn đang nghiên cứu thuốc mê cực mạnh, đều đang thử nghiệm. Vì vậy trong tủ chỉ có thuốc mê bình thường thôi.”



Lúc y ngẩng đầu, Tư Không Dịch nháy mắt lộ ra vẻ mặt tươi cười, cậu nghe vậy nhún nhún vai, “Nếu vậy thì em dùng loại bình thường trước.”



“… Cắt.”



Lúc Tư Không Dịch xoay người, đạo diễn râu rậm Phó Huệ trực tiếp hô dừng. Nhưng lúc này ông không mở miệng trào phúng, chỉ là lẳng lặng nhìn Tư Không Dịch, sau đó hừ một tiếng nở nụ cười: “Thằng nhóc thối trong ngoài không giống nhau.”



Tư Không Dịch không sợ chút nào mà phủ nhận: “Dù cháu có là Khổng Dịch hay không, đều là một thanh niên nghiêm túc cố gắng theo đuổi mục tiêu. Tuyệt đối không có trong ngoài khác nhau.”



Nghe cậu nói thế, đạo diễn Phó rốt cuộc nhịn không được cười phá lên: “Được rồi thằng nhóc thối, đừng được lợi còn khoe mẽ. Diễn xuất của cậu còn cần tiếp tục tập luyện, phải biết đóng phim không đơn giản như thử vai vậy đâu.”



Câu này vừa nói ra, ai cùng biết nhân vật Khổng Dịch của Dong binh chi vương đã rơi vào tay Tư Không Dịch.



Tiểu Văn vo ve chúc mừng. [Tiểu chủ nhân! Sáu mươi vạn đã tới tay!]



Tư Không Dịch lập tức hăng hái nở nụ cười, Ngụy Đồng và Chu Bá Thạch nhìn mà hận trong lòng, mà nụ cười này lại làm cho Lục Phong gần như muốn lóa mắt. Lục Phong dừng một lúc, bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Tư Không Dịch: “Chúc mừng cậu.”



Tư Không Dịch hơi thu liễm: “Còn phải cám ơn Lục tổng đã cho tôi cơ hội này.”



Lục Phong nói tiếp: “Để chúc mừng, tôi mời cậu dùng cơm? Tôi biết một nhà hàng Nhật rất ngon.”



Cậu nghe vậy khóe miệng giật giật. Ngay cả Khổng Triệu bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt vi diệu.



Lục Phong: “Sao vậy?”



Tư Không Dịch: “Không có gì. Tôi chỉ nghĩ, có phải tổng tài đều rảnh rỗi có thói quen mời người khác ăn cơm?” Tính cả Yến tổng và Lục tổng, cậu đã được mời ít nhất năm bữa rồi.



Lục Phong: “???” Tổng tài nào mà rảnh rỗi đau “bi” không có việc gì mời người ta ăn cơm?



Yến Khôn trong phòng tổng tài ở Yến thị xa xôi hắc xì một cái.