Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 73 :

Ngày đăng: 04:52 19/04/20


Sinh viên khoa nghệ thuật đại học Bắc Kinh, Lâm Văn Văn, đang ngồi trên giường nhìn di động, gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên vặn vẹo hiện lên vài tia thống khổ.



Nhìn tấm hình Ngô Kỳ tử vong vừa được gửi đến trên điện thoại, cùng khoản tiền lãi gộp hơn bảy mươi vạn, Lâm Văn Văn thật sự muốn chết đi cho rồi. Nhưng nhìn Ngô Kỳ chết thảm như vậy, làm hiện tại cô cực kỳ sợ chết và không muốn phải chết chút nào.



Ngay lúc cô đang hoảng sợ, điện thoại bỗng nhiên vang lên, không những cô đã thuộc nằm lòng số máy hiện lên này, mà còn cực kỳ căm hận, nếu như là ngày thường, cô nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất cúp điện thoại, vờ như không biết, nhưng hiện tại, Lâm Văn Văn không dám.



Cô run rẩy nhận điện, nhỏ giọng alô một tiếng.



Đầu dây truyền đến một giọng nói khàn khàn, mang theo tiếng cười độc ác: “Ồ, rốt cuộc người đẹp của chúng ta cũng chịu nghe điện thoại rồi à?”



Lâm Văn Văn gắt gao siết chặt điện thoại, hít sâu một hơi: “Tôi thừa nhận không có nhiều tiền như vậy để trả. Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh nói đi. Chỉ cần không phải chuyện gì quá đáng…” Cô cắn môi: “Tôi đều làm cho anh.”



Dường như người bên kia chỉ chờ mấy câu này, gã lập tức sung sướng cười to: “Không có gì, nào có chuyện gì đặc biệt quá đáng chứ? Cô em xinh xắn như vậy, ai mà cam tâm bắt nạt cô? Vậy đi, anh đây có một hội sở xa hoa, cô đến đây làm việc, một tháng mười vạn, thế nào? Chỉ cần cô làm đủ bảy mươi sáu vạn thì đã trả hết lãi gộp, trong vòng một năm cô có thể trả hết tiền, còn có thể kiếm thêm bốn mươi vạn. Cô em có đến hay không?”



Lâm Văn Văn không ngốc, trong tiềm thức, cô biết “hội sở xa hoa” kia nhất định không chỉ là một hội sở bình thường, nhưng số tiền mười vạn tệ một tháng quá hấp dẫn. Phải biết lúc trước cô mượn chẳng qua chỉ có mười vạn, mua laptop đời mới nhất, mấy bộ đồ trang điểm đắt tiền, vài bộ quần áo mà thôi, Lâm Văn Văn không cảm thấy cô vay tiền mua mấy thứ này thì có gì không đúng, dựa vào cái gì bạn cùng phòng  ký túc xá mỗi ngày đều dùng đồ trang điểm đắt tiền, mặc quần áo đến mấy nghìn tệ, chỉ có cô là cái gì cũng không sánh bằng? Rõ ràng đều là sinh viên khoa nghệ thuật, mấy người bạn của cô còn không dễ nhìn bằng cô, lại vì có thể ăn diện trang điểm xinh đẹp, liền có rất nhiều nam sinh theo đuổi.



Lâm Văn Văn không cam lòng, rõ ràng cô đẹp hơn bất cứ ai! Vì thế sau khi vay tiền, cô liền thành đại mỹ nữ được chú ý nhất trong lớp. Lâm Văn Văn rất cao hứng, dưới lời khen ngợi tán dương của mọi người, cô như cảm thấy bản thân như chiếm được cả thế giới. Nhưng bây giờ, nghe đến bốn chữ “hội sở xa hoa” kia, Lâm Văn Văn cảm thấy, cô có khả năng sẽ mất đi thế giới mà cô mong chờ nhất.



“… Tôi sẽ không làm gái.” Giọng nói Lâm Văn Văn hơi khàn đi.



Gã đàn ông bên kia cười ha hả hai tiếng: “Yên tâm đi, bọn anh chưa bao giờ cưỡng ép người khác làm việc. Cô muốn thế nào thì thế đó, chỉ cần cô đến đây là được.”



Qua một lúc lâu, Lâm Văn Văn mới nhỏ giọng nói: “Được.”



“Vậy sau này, mỗi ngày từ bảy giờ tối đến mười giờ tối là thời gian làm việc của cô, hy vọng em gái đến làm đúng giờ, nếu không là bị trừ lương đó nha.”
Trong phòng ngủ, Hách Suất và Mạnh Mạt đều ngẩn người, chỉ có Hình Lưu Vân nhướng mày, sau đó cũng chạy theo.



“Tiểu Dịch? Lưu Vân?!”



Tư Không Dịch thở hổn hển chạy lên lầu, trên đường cậu đã bảo Cỏ Nhỏ dốc toàn lực bám trụ sinh viên trên lầu kia, còn bảo Đại Hoa cũng chạy lên. Đến lúc cậu lên tới nơi, nam sinh kia đã tỉnh, nhưng rốt cuộc hắn không trực tiếp ngã xuống mà hoảng sợ gắt gao bám vách tường.



Tư Không Dịch không hề nghĩ ngợi liền nhào qua giữ chặt hắn, lúc cậu nắm được nam sinh kia, dưới lầu ký túc xá đã tụ tập không ít sinh viên, có sinh viên còn cầm di động trong tay, hiển nhiên đã báo cảnh sát.



Nửa phút sau, Hình Lưu Vân xông tới giúp Tư Không Dịch kéo nam sinh kia lại. Sinh viên kia mặt đầy nước, thần trí đã không rõ ràng, cực kỳ hoảng sợ mà không ngừng lặp đi lặp lại một câu: “Tôi không có tiền trả bọn chúng, bọn chúng muốn giết tôi!”



Tư Không Dịch cau mày muốn hỏi, lại bị Hình Lưu Vân ngăn cản: “Lúc này tinh thần hắn không minh mẫn, để hắn yên tĩnh một chút đã.”



Tư Không Dịch nghĩ nghĩ, bèn lấy một viên chocolate từ trong áo ngủ ra dứt khoát nhét vào miệng nam sinh kia. Mà hành động này làm Hình Lưu Vân và nam sinh kia đều sửng sốt, một lát sau Hình Lưu Vân không nhịn được bật cười: “Tiểu Dịch… Cậu đúng là rất đáng yêu nha.”



Khóe miệng Tư Không Dịch co rút: “Không phải, tôi không định nửa đêm ăn vụng chocolate, là không để ý bỏ vào thôi!”



Hình Lưu Vân nhìn vẻ mặt của cậu, gật gật đầu: “Ừm, biết rồi. Cậu không cần xấu hổ.”



Tư Không Dịch nhìn Hình Lưu Vân nửa ngày, cuối cùng từ bỏ ý định tiếp tục giải thích. Mà lúc này, cảnh sát vũ trang đầy đủ đã đến dưới lầu, sau đó nhanh chóng vọt lên.



Vì thế, chờ đến lúc Tư Không Dịch nhìn thấy lão đại Yến tổng lần nữa, chính là ở cục cảnh sát, cùng với người liên quan là Hình Lưu Vân.



Ha hả.