Tiểu Hiệp Khách
Chương 1 : Cửu Vị Thần Công
Ngày đăng: 01:37 27/06/20
" Chít chít "
Âm thanh của lũ chuột liên tục vang lên trong căn phòng nhỏ tối tăm, trên chiếc giường nhỏ bé củ kỉ nhưng lại rất ngăn nắp in bóng dáng nhỏ bé của một thiếu niên, nói căn phòng nhưng đây thật sự không phải nhà của một khu tập thể lâu năm hay khu ổ chuột nào đó như người ta hay nghĩ mà nó lại nằm dưới một cây cầu cạn đang thi công dang dở, căn phòng nhỏ bé này được chính tay thiếu niên làm ra, đồ dùng trong phòng được nhặt từ bãi rác gần đó
" Hắt xì "
Tiếng nhảy mũi làm lũ chuột ngừng kêu, thiếu niên xuống giường, mặc lên người chiếc áo khắp nơi là lổ thủng rồi lẳng lặng ra khỏi phòng
" Két "
Tiếng cửa mở vang lên kèm theo đó thiếu niên từ từ đi ra, dáng người mảnh khảnh khuôn mặt già trước tuổi trông rất ốm yếu
" Đã 4 giờ sáng rồi, giờ lên tới thành phố mất những 30 phút không biết có bị mấy lão kia đi trước một bước cướp khách hay không, cũng tại tối qua gặp cái lão bóng dê xồm làm mình chạy trốn nên bây giờ mệt nhừ người, nghĩ lại thấy sợ thật "
Trong bóng tối vang lên tiếng dép đều đặn trên lối mòn nhỏ, có lúc lại là tiếng cười nho nhỏ, tiếng cười xen lẫn tiếng ếch nhái kêu tạo nên những âm thanh kì quái, nghe rợn người
Mặt trời từ từ ló rạng ở phương Đông, những tia nắng đầu tiên xua tan đi vẻ âm u của buổi tối mang lại sức sống cho một ngày mới
Từ trong một lối mòn nhỏ một thiếu nữ nhãy bổ ra khiến thiếu niên xíu đứng tim, thiếu nữ cười hì hì nói :
" Hey, ốm sư ca hôm nay đi sớm thế, muốn hất tay trên của người khác đấy à "
" A a a a.. ặc ..ặc "
Tiếng hét ngắt quảng vang lên
" Sợ chết ta, a sợ chết ta, bự sư muội, ngươi làm cái trò gì vậy, làm ta cứ tưởng lão bóng già, ôi tim ta ". Thiếu niên ôm tim giọng trách cứ nói
" Hừ, đùa tí thôi có gì mà phải căng ". Thiếu nữ hờn dỗi
" Ấy thôi mà, thôi mà bà cô của tôi ". Thiếu niên cười trừ nói
" Ai là bà cô chứ, có cái tên Vũ Phong nhà anh mới là bà cô, cả nhà anh mới là bà cô "
" Ách ... "
Dỗ dành không được lại bị ăn chửi thiếu niên Vũ Phong miệng đắng lưỡi khô đứng chịu trận
" Thôi mà, thôi mà Liễu Nhu, là ta sai, là ta không đúng, đừng trách ta nữa có được không ". Thiếu niên vẻ mặt lúng túng, ấp úng nói ra
" Rốt cuộc là huynh sai hay là huynh không đúng ". Thiếu nữ mở hai mắt to trong nhìn chăm chú hắn như là sợ hắn bỏ trốn vậy
" Hả "
" Ủa là ta sai hay là ta khôg đúng nhỉ, ủa mà hai cái này khác nhau ở điểm nào ta ". Vũ Phong gãi gãi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói
" Ha ha ha "
Một bên Liễu Nhu ôm bụng chỉ trỏ cười lớn
" Ôi tức cười chết ta, tức cười chết ta, Vũ Phong là đồ ngốc, hahaha , ấy đợi ta, đợi ta "
" Anh ". Liễu Nhu vừa đi vừa kéo tay Vũ Phong nói
" Anh cái gì mà anh, mới chửi người ta xong rồi còn anh anh cái mắm "
" Thôi mà, người ta chỉ trêu thôi mà ". Liễu Nhu đung đưa cánh tay Vũ Phong mặt đầy vẽ hối lỗi
" Ủa mà anh có phải người yêu của em đâu mà em ngày nào cũng theo anh vậy ta ". Vũ Phong nhìn Liễu Nhu liếc mắt nói rồi bước nhanh đi
" Người ta vẫn đang ước đây nè ". Liễu Nhu miệng thì thào nhỏ rồi chạy theo phía sau cười hì hì, thế là một béo ú, một ốm dơ xương người trước kẻ sau nối đuôi nhau đi về phía nội đô
" Hai đứa mình chia ra ở đây chứ đi chung thế này ai dám mua vé số của hai đứa mình "
Đến rìa nội đô Vũ Phong đưa ra đề nghị như mọi hôm hắn vẫn nói
" Hừ, biết rồi, không cần đuổi, người ta đi bây giờ ". Liễu Nhu lại hờn dỗi xoay người bước đi
" Hờ hờ ". Vũ Phong nhìn điệu bộ hờn dỗi của Liễu Nhu bước đi cười ngây ngô rồi cũng rảo bước thật nhanh đi vào một quán cafe vỉa hề gần đó
Thế là một ngày mới làm việc bắt đầu !
Trời mùa hè ở Cố Đô Huế thời tiết rất bất thường, có lúc đang nắng chang chang lại bất chợt có cơn mưa giông ghé qua thế là mọi người thi nhau tìm nơi trú ngụ
" Khỉ thật, trời chi lạ ". Vũ Phong chân chạy vội miệng vẫn thầm than
" Lốp đốp ... Lốp đốp "
Bầu trời mưa ngày càng nặng hạt, từng hạt mưa nặng trĩu rơi vang lên từng tiếng, gió cùng mưa tạo nên khung cảnh bịt bùng, hoang tàn ngay trước mắt
" Nấp ở Cửu Vị Thần Công đi ". Vừa nói thân hình hắn vừa nhãy qua hàng rào chắn bay vào đứng bên cạnh Cửu Vị Thần Công
Cửu Vị Thần Công là chín khẩu đại pháo thời nhà Nguyễn, là biểu tượng cho quyền lực, sức mạnh của quân đội thời bấy giờ được mệnh danh là Thần Oai Vô Địch thượng tướng quân, Cửu Vị tượng trưng cho quyền khống chế Tứ Tượng ( Xuân, Hạ, Thu, Đông ), 4 khẩu thần công này được đặt ở cửa Thể Nhơn và điều khiển Ngũ Hành tương ứng là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, 5 khẩu thần công được đặt sau cửa Quảng Đức.
Vũ Phong lẳng lặng đứng nhìn 5 khẩu thần công to lớn trước mắt, trời mưa tầm tã đã kéo dài hơn một giờ khiến không gian xung quanh hoàn toàn trống vắng không hề có một bóng người hay phương tiện nào đi qua
" Chết rồi, hôm nay mới bán được có 30 cái, tối về trả vé là bị ăn chửi sập mặt luôn cho coi ". Vũ Phong tính toán rồi lo lắng
" Hôm nào cũng mưa có tí như cơn mưa ngang qua thôi, sao hôm nay mưa lâu thế nhỉ, chết chết lại có sấm sét nữa "
" Rầm rầm ". Từng tia sét chớp ngang trời chiếu sáng cả vùng không gian rộng lớn trước mắt Vũ Phong
Cuồng phong càng ngày càng mạnh, từng tiếng gió, từng tiếng mưa rơi, từng hồi sấm chớp khiến Vũ Phong chợt nhận ra mình thật cô đơn, lạnh lẽo, ánh mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn thiên khung nhưng thân hình đã co ro lại một chổ ép sát vào Kim Vị Thần Công
Thiên khung mờ mịt như giận dữ chuyện gì, có lẽ đây là điềm xấu, Vũ Phong giờ này muốn chạy đi tìm nơi trú ẩn khác vì nơi đây quá nguy hiểm nhưng hắn không biết vì sao lại vô lực đứng dậy
" Ầm... Rầm "
Một tiếng sét nổ kinh thiên kèm theo từng tia sét đan xen lẫn nhau hạ xuống mặt đất, chùm sét kéo dài vạn trượng giăng kín cả thương khung, Vũ Phong há to miệng ú ớ kêu, hai mắt mở to bởi hắn thấy một tia sét nhắm thẳng vào hắn
Quá sợ hãi hắn không hề chú ý những khẩu thần công bên cạnh hắn đang tỏa ra những ánh sáng kì lạ đang bao trùm thân thể hắn
Cảnh vật xung quanh chìm vào bóng tối có lẽ là đối với riêng hắn, hắn nhìn thấy Liễu Nhu với thân hình quá đà đang chạy tung tăng quanh hắn mỗi sáng sớm hay mỗi khuya hai đứa đi chung trên lối mòn về nhà, những hình ảnh ấy trôi dần, trôi dần trước mắt hắn, hắn dơ tay muốn kéo lại những khoảnh khắc này nhưng vô lực, ánh sáng càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ rồi chìm hẳn vào trong bóng tối
" Theo thông tin chúng tôi vừa cập nhật được về thiệt hại của cơn mưa giông nhiệt lớn bất thường thì đến thời điểm này đã có hai người tử vong do sét đánh .... "
Trên sóng truyền hình âm thanh của người dẫn chương trình thời sự vang lên giọng Huế ngọt lịm, giờ này nhà nhà đã xum vầy bên mâm cơm gia đình, cùng ăn, cùng kể lại những sự việc đặc biệt mìn thấy chiều hôm nay nhưng ở đâu đó lại có một mái nhà không có ánh đèn chỉ có từng tiết rít gào của chuột
Âm thanh của lũ chuột liên tục vang lên trong căn phòng nhỏ tối tăm, trên chiếc giường nhỏ bé củ kỉ nhưng lại rất ngăn nắp in bóng dáng nhỏ bé của một thiếu niên, nói căn phòng nhưng đây thật sự không phải nhà của một khu tập thể lâu năm hay khu ổ chuột nào đó như người ta hay nghĩ mà nó lại nằm dưới một cây cầu cạn đang thi công dang dở, căn phòng nhỏ bé này được chính tay thiếu niên làm ra, đồ dùng trong phòng được nhặt từ bãi rác gần đó
" Hắt xì "
Tiếng nhảy mũi làm lũ chuột ngừng kêu, thiếu niên xuống giường, mặc lên người chiếc áo khắp nơi là lổ thủng rồi lẳng lặng ra khỏi phòng
" Két "
Tiếng cửa mở vang lên kèm theo đó thiếu niên từ từ đi ra, dáng người mảnh khảnh khuôn mặt già trước tuổi trông rất ốm yếu
" Đã 4 giờ sáng rồi, giờ lên tới thành phố mất những 30 phút không biết có bị mấy lão kia đi trước một bước cướp khách hay không, cũng tại tối qua gặp cái lão bóng dê xồm làm mình chạy trốn nên bây giờ mệt nhừ người, nghĩ lại thấy sợ thật "
Trong bóng tối vang lên tiếng dép đều đặn trên lối mòn nhỏ, có lúc lại là tiếng cười nho nhỏ, tiếng cười xen lẫn tiếng ếch nhái kêu tạo nên những âm thanh kì quái, nghe rợn người
Mặt trời từ từ ló rạng ở phương Đông, những tia nắng đầu tiên xua tan đi vẻ âm u của buổi tối mang lại sức sống cho một ngày mới
Từ trong một lối mòn nhỏ một thiếu nữ nhãy bổ ra khiến thiếu niên xíu đứng tim, thiếu nữ cười hì hì nói :
" Hey, ốm sư ca hôm nay đi sớm thế, muốn hất tay trên của người khác đấy à "
" A a a a.. ặc ..ặc "
Tiếng hét ngắt quảng vang lên
" Sợ chết ta, a sợ chết ta, bự sư muội, ngươi làm cái trò gì vậy, làm ta cứ tưởng lão bóng già, ôi tim ta ". Thiếu niên ôm tim giọng trách cứ nói
" Hừ, đùa tí thôi có gì mà phải căng ". Thiếu nữ hờn dỗi
" Ấy thôi mà, thôi mà bà cô của tôi ". Thiếu niên cười trừ nói
" Ai là bà cô chứ, có cái tên Vũ Phong nhà anh mới là bà cô, cả nhà anh mới là bà cô "
" Ách ... "
Dỗ dành không được lại bị ăn chửi thiếu niên Vũ Phong miệng đắng lưỡi khô đứng chịu trận
" Thôi mà, thôi mà Liễu Nhu, là ta sai, là ta không đúng, đừng trách ta nữa có được không ". Thiếu niên vẻ mặt lúng túng, ấp úng nói ra
" Rốt cuộc là huynh sai hay là huynh không đúng ". Thiếu nữ mở hai mắt to trong nhìn chăm chú hắn như là sợ hắn bỏ trốn vậy
" Hả "
" Ủa là ta sai hay là ta khôg đúng nhỉ, ủa mà hai cái này khác nhau ở điểm nào ta ". Vũ Phong gãi gãi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói
" Ha ha ha "
Một bên Liễu Nhu ôm bụng chỉ trỏ cười lớn
" Ôi tức cười chết ta, tức cười chết ta, Vũ Phong là đồ ngốc, hahaha , ấy đợi ta, đợi ta "
" Anh ". Liễu Nhu vừa đi vừa kéo tay Vũ Phong nói
" Anh cái gì mà anh, mới chửi người ta xong rồi còn anh anh cái mắm "
" Thôi mà, người ta chỉ trêu thôi mà ". Liễu Nhu đung đưa cánh tay Vũ Phong mặt đầy vẽ hối lỗi
" Ủa mà anh có phải người yêu của em đâu mà em ngày nào cũng theo anh vậy ta ". Vũ Phong nhìn Liễu Nhu liếc mắt nói rồi bước nhanh đi
" Người ta vẫn đang ước đây nè ". Liễu Nhu miệng thì thào nhỏ rồi chạy theo phía sau cười hì hì, thế là một béo ú, một ốm dơ xương người trước kẻ sau nối đuôi nhau đi về phía nội đô
" Hai đứa mình chia ra ở đây chứ đi chung thế này ai dám mua vé số của hai đứa mình "
Đến rìa nội đô Vũ Phong đưa ra đề nghị như mọi hôm hắn vẫn nói
" Hừ, biết rồi, không cần đuổi, người ta đi bây giờ ". Liễu Nhu lại hờn dỗi xoay người bước đi
" Hờ hờ ". Vũ Phong nhìn điệu bộ hờn dỗi của Liễu Nhu bước đi cười ngây ngô rồi cũng rảo bước thật nhanh đi vào một quán cafe vỉa hề gần đó
Thế là một ngày mới làm việc bắt đầu !
Trời mùa hè ở Cố Đô Huế thời tiết rất bất thường, có lúc đang nắng chang chang lại bất chợt có cơn mưa giông ghé qua thế là mọi người thi nhau tìm nơi trú ngụ
" Khỉ thật, trời chi lạ ". Vũ Phong chân chạy vội miệng vẫn thầm than
" Lốp đốp ... Lốp đốp "
Bầu trời mưa ngày càng nặng hạt, từng hạt mưa nặng trĩu rơi vang lên từng tiếng, gió cùng mưa tạo nên khung cảnh bịt bùng, hoang tàn ngay trước mắt
" Nấp ở Cửu Vị Thần Công đi ". Vừa nói thân hình hắn vừa nhãy qua hàng rào chắn bay vào đứng bên cạnh Cửu Vị Thần Công
Cửu Vị Thần Công là chín khẩu đại pháo thời nhà Nguyễn, là biểu tượng cho quyền lực, sức mạnh của quân đội thời bấy giờ được mệnh danh là Thần Oai Vô Địch thượng tướng quân, Cửu Vị tượng trưng cho quyền khống chế Tứ Tượng ( Xuân, Hạ, Thu, Đông ), 4 khẩu thần công này được đặt ở cửa Thể Nhơn và điều khiển Ngũ Hành tương ứng là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, 5 khẩu thần công được đặt sau cửa Quảng Đức.
Vũ Phong lẳng lặng đứng nhìn 5 khẩu thần công to lớn trước mắt, trời mưa tầm tã đã kéo dài hơn một giờ khiến không gian xung quanh hoàn toàn trống vắng không hề có một bóng người hay phương tiện nào đi qua
" Chết rồi, hôm nay mới bán được có 30 cái, tối về trả vé là bị ăn chửi sập mặt luôn cho coi ". Vũ Phong tính toán rồi lo lắng
" Hôm nào cũng mưa có tí như cơn mưa ngang qua thôi, sao hôm nay mưa lâu thế nhỉ, chết chết lại có sấm sét nữa "
" Rầm rầm ". Từng tia sét chớp ngang trời chiếu sáng cả vùng không gian rộng lớn trước mắt Vũ Phong
Cuồng phong càng ngày càng mạnh, từng tiếng gió, từng tiếng mưa rơi, từng hồi sấm chớp khiến Vũ Phong chợt nhận ra mình thật cô đơn, lạnh lẽo, ánh mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn thiên khung nhưng thân hình đã co ro lại một chổ ép sát vào Kim Vị Thần Công
Thiên khung mờ mịt như giận dữ chuyện gì, có lẽ đây là điềm xấu, Vũ Phong giờ này muốn chạy đi tìm nơi trú ẩn khác vì nơi đây quá nguy hiểm nhưng hắn không biết vì sao lại vô lực đứng dậy
" Ầm... Rầm "
Một tiếng sét nổ kinh thiên kèm theo từng tia sét đan xen lẫn nhau hạ xuống mặt đất, chùm sét kéo dài vạn trượng giăng kín cả thương khung, Vũ Phong há to miệng ú ớ kêu, hai mắt mở to bởi hắn thấy một tia sét nhắm thẳng vào hắn
Quá sợ hãi hắn không hề chú ý những khẩu thần công bên cạnh hắn đang tỏa ra những ánh sáng kì lạ đang bao trùm thân thể hắn
Cảnh vật xung quanh chìm vào bóng tối có lẽ là đối với riêng hắn, hắn nhìn thấy Liễu Nhu với thân hình quá đà đang chạy tung tăng quanh hắn mỗi sáng sớm hay mỗi khuya hai đứa đi chung trên lối mòn về nhà, những hình ảnh ấy trôi dần, trôi dần trước mắt hắn, hắn dơ tay muốn kéo lại những khoảnh khắc này nhưng vô lực, ánh sáng càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ rồi chìm hẳn vào trong bóng tối
" Theo thông tin chúng tôi vừa cập nhật được về thiệt hại của cơn mưa giông nhiệt lớn bất thường thì đến thời điểm này đã có hai người tử vong do sét đánh .... "
Trên sóng truyền hình âm thanh của người dẫn chương trình thời sự vang lên giọng Huế ngọt lịm, giờ này nhà nhà đã xum vầy bên mâm cơm gia đình, cùng ăn, cùng kể lại những sự việc đặc biệt mìn thấy chiều hôm nay nhưng ở đâu đó lại có một mái nhà không có ánh đèn chỉ có từng tiết rít gào của chuột