Tiểu Hiệp Khách
Chương 2 : Vẫn Kiếp Cô Đơn
Ngày đăng: 01:37 27/06/20
Tàn liễu nặng trĩu sương đêm đung đưa từng hồi trước gió, phía dưới Vũ Phong nằm bất động, từng giọt sương hồi lâu lại tích tách rơi trên khuôn mặt khiến hắn tỉnh lại.
" Lạnh quá "
Lắc lư cái đầu vừa tỉnh lại sau khi chìm vào hôn mê, Vũ Phong cảm thấy xung quanh mình rất ẩm ướt, hơn nữa toàn thân đau nhức như muốn tê liệt, gió từ bốn phía thổi qua, tạt vào người hắn khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.
" Tại sao mình lại nằm ở đây "
Không gian xung quanh chỉ là một mảnh mờ mịt, trên không vầng trăng lưỡi liềm che khuất bởi những áng mây tỏa ra ánh sáng yếu ớt, dưới ánh sáng mập mờ Vũ Phong nhận ra không gian xung quanh.
" Đây là ... a a "
Những thông tin dồn dập truyền vào hải não khiến hắn lại một lần nữa ngất đi.
Khi Vũ Phong tỉnh lại đã là sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, thân hình vẫn nằm co ro bất động dưới tàn liễu, cố gắng trấn tĩnh Vũ Phong tiếp nhận những thông tin trong hải não của mình
" Mình thật sự đã xuyên không sao "
Vũ Phong vẫn rất kinh ngạc vì điều này, vẫn có nhiều câu chuyện về người đi xuyên không gian và thời gian, nhưng chỉ là trên báo chí, phim truyện mà thôi, bây giờ chính hắn là người xuyên qua, cảm xúc bây giờ của hắn không biết nên cười hay nên khóc.
" Bây giờ mình trở về địa cầu và kể câu chuyện này ra chắc là có người nghi ngờ mình trốn trại ra mất, haha "
Trầm tĩnh nhớ lại những kí ức của tiền thân lại khiến hắn khóc lên.
" Người ta xuyên không được làm công chúa, hoàng tử, tệ hơn thì làm thiếu gia còn ta sao lại là một kẻ mồ côi nữa "
" Số ta thật bất hạnh mà, luôn luôn là một kẻ cô độc, Tiểu Nhu, chỉ có Tiểu Nhu là bạn của ta thôi "
Khuôn mặt tròn trĩnh, thân hình mũm mĩm quá cỡ của Liễu Nhu lại xuất hiện trong đầu hắn
" Tiểu Nhu, chờ ta, ta sẽ quay về, chờ ta ... "
" Chờ đã, viên đá đen của ta đâu, à viên đá đen của nhà ngươi ở đâu rồi, haha viên đá đen của ngươi cũng là của ta, khổ quá, haha ". Vẫn chưa quen với thân hình xa lạ, bỡ ngỡ trong lời nói chuyện khiến hắn cười rộ lên
Sau một hồi lần mò tìm trong quần áo rồi nhìn xung quanh cuối cùng Vũ Phong cũng không tìm thấy nó
" Tiểu Hắc a Tiểu Hắc, huhuhu "
" Tiểu Hắc a Tiểu Hắc, ngươi có biết vì ngươi mà ta bị giết không hả, tại sao nhà ngươi lại bỏ ta mà đi, lũ ăn cướp, có viên đá thôi cũng đi ăn cướp a ". Vũ Phong khóc lóc, kể lể rất thảm thiết
Nếu viên đá xuất hiện ở đây và có thể mở miệng được thì nó sẽ hét lên :
" Ngươi không phải sống sờ sờ ra đấy hay sao "
Tiểu Hắc là viên đá màu đen được Vũ Phong trong một lần lên núi nhặt được, thật sự thì nhìn bề ngoài viên đá to bằng nắm tay này chẳng có gì gọi là đặc biệc nhưng nó thật sự rất nặng, mà bây giờ dựa vào trí nhớ tiền thân thì Vũ Phong biết nó chỉ nặng với Vũ Phong mà thôi. Từ khi nhặt được viên đá, tiền thân quý nó như vàng, ăn cũng ôm, ngủ cũng ôm, nói chung là vật bất ly thân vì vậy gây sự chú ý cho người khác, hình thù viên đá nhìn thoáng qua rất giống trứng của loài chim Tưởng Uyển, một loại linh thú được bán với giá rất cao nên dễ bị lầm tưởng, tai họa ngập đầu cũng vì sự lầm tưởng này...
Khi giết chết tiền thân của Vũ Phong nhóm thích khách lục lọi tìm kiếm quả trứng, khi tìm thấy bọn chúng mới biết là lầm to
" Mẹ kiếp chỉ là hòn than, cái thằng quỷ đói này, ăn không no mà đòi rửng mở hả, mẹ kiếp mày lấy hòn than về thờ tổ tiên mày à "
Vừa chửi tên thủ lỉnh áo đen quăng viên đá lên người Vũ Phong, bên cạnh một tên đàn em lên tiếng :
" Đại ca, xử lí cái xác như thế nào "
" Cách đây 5 dặm có một gia viên bỏ hoang, nghe đồn là có quỷ nên không ai bén mảng tới, đem hắn ném vào cho quỷ đói xử lí "
" Vẫn là đại ca cơ trí hơn người "
Nhóm áo đen người người to nhỏ một hồi rồi người trước kẻ sau lủng lẳng xách Vũ Phong ném vào gia viên, nói gia viên đã là quá khứ huy hoàng trước kia, thật sự bây giờ thì tưởng đổ, nhà sập, chỉ có một ít phế tích chứng minh trước đây là một gia viên rất lớn mà thôi, thời gian trôi qua cây cối mọc um tùm ở trong gia viên tạo nên không khí quỷ dị nên không ai dám tới, chỉ riêng ở hậu viện lại có một cây Liễu to lớn xung quanh không hề có một cành cây hay ngọn cỏ nào, nếu Vũ Phong biết khi hắn bị ném vào chỉ là nằm ở phía ngoài tường xa kia thôi thì hắn cũng sẽ phải thay quần á, chắc chắn sẽ là như vậy á.
•••
Sau một hồi quan sát thân thể, Vũ Phong lòng tràn đầy nghi hoặc , vết kiếm xuyên bụng đã không thấy, hắn cảm nhận một cảm giác lâng lâng sảng khoái hơn ngày thường rất nhiều
" Quái lạ, ăn nhát kiếm vào người không chết, bây giờ lại thấy sảng khoái là thế nào, chẳng nhẻ ta biến thái thích thể loại kia ư .. ". Nói đến đây Vũ Phong đen mặt lại
Lá liễu đung đưa dù trời không có gió, như nó đang run sợ trước thứ gì đó, khung cảnh xung quanh từ từ thay đổi khiến Vũ Phong giật mình, không còn là đồng cỏ xanh ngát tràn đây hoa thơm bây giờ chỉ là một vùng đất chết, cây liễu trước mặt lá cây đã úa vàng, thân hình từ từ khô héo, Vũ Phong đứng nhìn ngơ ngác, khi nhìn thấy hàm răng sắc nhọn từ thân cây lộ ra hắn mới điên cuồng tháo chạy
" Cứu mạng, cứu mạng, có quỷ, có quỷ, ai đó cứu tôi "
Vừa chạy, Vũ Phong vừa la hét, hắn đâu có biết rằng cái cây kia mới là kẻ nên chạy và la hét cầu cứu, đúng thật là ngược, quá ngược
Bên ngoài Vũ Phong vẫn liều mạng chạy dù không phân biệt được phương hướng, phía trong hậu viện gốc liễu giờ này sinh cơ đã không còn, thân cây đã mục nát vỡ ra từng mảng lớn lộ ra phía bên trong một bộ thây khô, ánh mắt nhìn chăm chú phương hướng Vũ Phong bỏ chạy trong mắt vẫn hiện rõ hoảng sợ
" Là nó, là nó, cuối cùng .... ". Bộ thây khô rít gào từng chữ rồi tan vỡ, hóa thành tro tàn bay mù mịt trong không khí
•••
Không biết đã chạy bao lâu, Vũ Phong vui mừng khi thấy một con đường ở phía xa, thật sự là ở rất xa vì hắn đang từ trên đỉnh núi cao chạy xuống, hắn cố gắng dốc hết sức lực chạy thật nhanh, hắn sợ chậm một bước sẽ bị cái cây kia ăn thịt, chỉ cần nhớ đến cái hàm răng của thân liễu là động lực của hắn, trong núi vang lên từng hồi la thất thanh như kéo dài đến vô tận.
" Cứu mạng "
" Có quỷ a "
" Ta măng- tô 3 vòng "
" Nhanh, nhanh a "
" A a a a "
•••
Trời đã xế chiều, trên con đường lớn luôn tấp nập thương đội giờ này đã bắt đầu thưa thớt
" Tiểu Thư, lần này tiểu thư được tuyển vào Thiên Kiếm tông là vinh dự của toàn gia tộc, không biết khi đến nhà sẽ có bao nhiêu người tiếp đón ta ". Trong chiếc xe ngựa nha hoàn luôn miệng nói với một thiếu nữ khác bên cạnh
" Tiểu Thư, tiểu thư "
" Đáng ghét, tiểu thư không để ý đến Liên nhi, huhu ". Nha hoàn kêu to gọi nhỏ mãi không được chuyển sang làm nũng
Một bên thiếu nữ cười nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại than thở
" Tại sao ta lại có một nha hoàn kì cục như vậy a "
" Không nói chuyện với tiểu thư nữa, ta ra nói chuyện với Phúc bá ". Tiểu Liên hờn dỗi, vén màn tiến ra trước ngồi song song với phu xe
" Phúc Bá ..... ". Tiểu Liên gọi
Phúc Bá : " -.-!! "
Xe ngựa phóng nhanh trên đường, cảnh vật lướt qua nhanh tầm mắt, Tiểu Liên nói chuyện đủ mọi thứ trên đời với Phúc Bá khiến Phúc Bá vừa than thở vừa lau mồ hôi lạnh
" Sao chặng đường hôm nay xa quá vậy "
" Phúc Bá phía trước có người ". Tiểu Liên vội nói
" Hí hí hí ". Tiếng thắng ngựa vang lên
" Là một tên khất cái, thật tội nghiệp a, sao áo quần rách rưới hết thế này "
" Tiểu thư cứu mạng a, tiểu thư cứu mạng a "
Phúc Bá nhìn Tiểu Liên lật qua lật lại tên khất cái mà lạnh cả người, hắn mắng thầm
" Mẹ nó, tại sao ta lại sống chung với con nha hoàn kinh khủng như vậy, nó đang cứu người hay giết người vậy không biết "
" Lạnh quá "
Lắc lư cái đầu vừa tỉnh lại sau khi chìm vào hôn mê, Vũ Phong cảm thấy xung quanh mình rất ẩm ướt, hơn nữa toàn thân đau nhức như muốn tê liệt, gió từ bốn phía thổi qua, tạt vào người hắn khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.
" Tại sao mình lại nằm ở đây "
Không gian xung quanh chỉ là một mảnh mờ mịt, trên không vầng trăng lưỡi liềm che khuất bởi những áng mây tỏa ra ánh sáng yếu ớt, dưới ánh sáng mập mờ Vũ Phong nhận ra không gian xung quanh.
" Đây là ... a a "
Những thông tin dồn dập truyền vào hải não khiến hắn lại một lần nữa ngất đi.
Khi Vũ Phong tỉnh lại đã là sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, thân hình vẫn nằm co ro bất động dưới tàn liễu, cố gắng trấn tĩnh Vũ Phong tiếp nhận những thông tin trong hải não của mình
" Mình thật sự đã xuyên không sao "
Vũ Phong vẫn rất kinh ngạc vì điều này, vẫn có nhiều câu chuyện về người đi xuyên không gian và thời gian, nhưng chỉ là trên báo chí, phim truyện mà thôi, bây giờ chính hắn là người xuyên qua, cảm xúc bây giờ của hắn không biết nên cười hay nên khóc.
" Bây giờ mình trở về địa cầu và kể câu chuyện này ra chắc là có người nghi ngờ mình trốn trại ra mất, haha "
Trầm tĩnh nhớ lại những kí ức của tiền thân lại khiến hắn khóc lên.
" Người ta xuyên không được làm công chúa, hoàng tử, tệ hơn thì làm thiếu gia còn ta sao lại là một kẻ mồ côi nữa "
" Số ta thật bất hạnh mà, luôn luôn là một kẻ cô độc, Tiểu Nhu, chỉ có Tiểu Nhu là bạn của ta thôi "
Khuôn mặt tròn trĩnh, thân hình mũm mĩm quá cỡ của Liễu Nhu lại xuất hiện trong đầu hắn
" Tiểu Nhu, chờ ta, ta sẽ quay về, chờ ta ... "
" Chờ đã, viên đá đen của ta đâu, à viên đá đen của nhà ngươi ở đâu rồi, haha viên đá đen của ngươi cũng là của ta, khổ quá, haha ". Vẫn chưa quen với thân hình xa lạ, bỡ ngỡ trong lời nói chuyện khiến hắn cười rộ lên
Sau một hồi lần mò tìm trong quần áo rồi nhìn xung quanh cuối cùng Vũ Phong cũng không tìm thấy nó
" Tiểu Hắc a Tiểu Hắc, huhuhu "
" Tiểu Hắc a Tiểu Hắc, ngươi có biết vì ngươi mà ta bị giết không hả, tại sao nhà ngươi lại bỏ ta mà đi, lũ ăn cướp, có viên đá thôi cũng đi ăn cướp a ". Vũ Phong khóc lóc, kể lể rất thảm thiết
Nếu viên đá xuất hiện ở đây và có thể mở miệng được thì nó sẽ hét lên :
" Ngươi không phải sống sờ sờ ra đấy hay sao "
Tiểu Hắc là viên đá màu đen được Vũ Phong trong một lần lên núi nhặt được, thật sự thì nhìn bề ngoài viên đá to bằng nắm tay này chẳng có gì gọi là đặc biệc nhưng nó thật sự rất nặng, mà bây giờ dựa vào trí nhớ tiền thân thì Vũ Phong biết nó chỉ nặng với Vũ Phong mà thôi. Từ khi nhặt được viên đá, tiền thân quý nó như vàng, ăn cũng ôm, ngủ cũng ôm, nói chung là vật bất ly thân vì vậy gây sự chú ý cho người khác, hình thù viên đá nhìn thoáng qua rất giống trứng của loài chim Tưởng Uyển, một loại linh thú được bán với giá rất cao nên dễ bị lầm tưởng, tai họa ngập đầu cũng vì sự lầm tưởng này...
Khi giết chết tiền thân của Vũ Phong nhóm thích khách lục lọi tìm kiếm quả trứng, khi tìm thấy bọn chúng mới biết là lầm to
" Mẹ kiếp chỉ là hòn than, cái thằng quỷ đói này, ăn không no mà đòi rửng mở hả, mẹ kiếp mày lấy hòn than về thờ tổ tiên mày à "
Vừa chửi tên thủ lỉnh áo đen quăng viên đá lên người Vũ Phong, bên cạnh một tên đàn em lên tiếng :
" Đại ca, xử lí cái xác như thế nào "
" Cách đây 5 dặm có một gia viên bỏ hoang, nghe đồn là có quỷ nên không ai bén mảng tới, đem hắn ném vào cho quỷ đói xử lí "
" Vẫn là đại ca cơ trí hơn người "
Nhóm áo đen người người to nhỏ một hồi rồi người trước kẻ sau lủng lẳng xách Vũ Phong ném vào gia viên, nói gia viên đã là quá khứ huy hoàng trước kia, thật sự bây giờ thì tưởng đổ, nhà sập, chỉ có một ít phế tích chứng minh trước đây là một gia viên rất lớn mà thôi, thời gian trôi qua cây cối mọc um tùm ở trong gia viên tạo nên không khí quỷ dị nên không ai dám tới, chỉ riêng ở hậu viện lại có một cây Liễu to lớn xung quanh không hề có một cành cây hay ngọn cỏ nào, nếu Vũ Phong biết khi hắn bị ném vào chỉ là nằm ở phía ngoài tường xa kia thôi thì hắn cũng sẽ phải thay quần á, chắc chắn sẽ là như vậy á.
•••
Sau một hồi quan sát thân thể, Vũ Phong lòng tràn đầy nghi hoặc , vết kiếm xuyên bụng đã không thấy, hắn cảm nhận một cảm giác lâng lâng sảng khoái hơn ngày thường rất nhiều
" Quái lạ, ăn nhát kiếm vào người không chết, bây giờ lại thấy sảng khoái là thế nào, chẳng nhẻ ta biến thái thích thể loại kia ư .. ". Nói đến đây Vũ Phong đen mặt lại
Lá liễu đung đưa dù trời không có gió, như nó đang run sợ trước thứ gì đó, khung cảnh xung quanh từ từ thay đổi khiến Vũ Phong giật mình, không còn là đồng cỏ xanh ngát tràn đây hoa thơm bây giờ chỉ là một vùng đất chết, cây liễu trước mặt lá cây đã úa vàng, thân hình từ từ khô héo, Vũ Phong đứng nhìn ngơ ngác, khi nhìn thấy hàm răng sắc nhọn từ thân cây lộ ra hắn mới điên cuồng tháo chạy
" Cứu mạng, cứu mạng, có quỷ, có quỷ, ai đó cứu tôi "
Vừa chạy, Vũ Phong vừa la hét, hắn đâu có biết rằng cái cây kia mới là kẻ nên chạy và la hét cầu cứu, đúng thật là ngược, quá ngược
Bên ngoài Vũ Phong vẫn liều mạng chạy dù không phân biệt được phương hướng, phía trong hậu viện gốc liễu giờ này sinh cơ đã không còn, thân cây đã mục nát vỡ ra từng mảng lớn lộ ra phía bên trong một bộ thây khô, ánh mắt nhìn chăm chú phương hướng Vũ Phong bỏ chạy trong mắt vẫn hiện rõ hoảng sợ
" Là nó, là nó, cuối cùng .... ". Bộ thây khô rít gào từng chữ rồi tan vỡ, hóa thành tro tàn bay mù mịt trong không khí
•••
Không biết đã chạy bao lâu, Vũ Phong vui mừng khi thấy một con đường ở phía xa, thật sự là ở rất xa vì hắn đang từ trên đỉnh núi cao chạy xuống, hắn cố gắng dốc hết sức lực chạy thật nhanh, hắn sợ chậm một bước sẽ bị cái cây kia ăn thịt, chỉ cần nhớ đến cái hàm răng của thân liễu là động lực của hắn, trong núi vang lên từng hồi la thất thanh như kéo dài đến vô tận.
" Cứu mạng "
" Có quỷ a "
" Ta măng- tô 3 vòng "
" Nhanh, nhanh a "
" A a a a "
•••
Trời đã xế chiều, trên con đường lớn luôn tấp nập thương đội giờ này đã bắt đầu thưa thớt
" Tiểu Thư, lần này tiểu thư được tuyển vào Thiên Kiếm tông là vinh dự của toàn gia tộc, không biết khi đến nhà sẽ có bao nhiêu người tiếp đón ta ". Trong chiếc xe ngựa nha hoàn luôn miệng nói với một thiếu nữ khác bên cạnh
" Tiểu Thư, tiểu thư "
" Đáng ghét, tiểu thư không để ý đến Liên nhi, huhu ". Nha hoàn kêu to gọi nhỏ mãi không được chuyển sang làm nũng
Một bên thiếu nữ cười nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại than thở
" Tại sao ta lại có một nha hoàn kì cục như vậy a "
" Không nói chuyện với tiểu thư nữa, ta ra nói chuyện với Phúc bá ". Tiểu Liên hờn dỗi, vén màn tiến ra trước ngồi song song với phu xe
" Phúc Bá ..... ". Tiểu Liên gọi
Phúc Bá : " -.-!! "
Xe ngựa phóng nhanh trên đường, cảnh vật lướt qua nhanh tầm mắt, Tiểu Liên nói chuyện đủ mọi thứ trên đời với Phúc Bá khiến Phúc Bá vừa than thở vừa lau mồ hôi lạnh
" Sao chặng đường hôm nay xa quá vậy "
" Phúc Bá phía trước có người ". Tiểu Liên vội nói
" Hí hí hí ". Tiếng thắng ngựa vang lên
" Là một tên khất cái, thật tội nghiệp a, sao áo quần rách rưới hết thế này "
" Tiểu thư cứu mạng a, tiểu thư cứu mạng a "
Phúc Bá nhìn Tiểu Liên lật qua lật lại tên khất cái mà lạnh cả người, hắn mắng thầm
" Mẹ nó, tại sao ta lại sống chung với con nha hoàn kinh khủng như vậy, nó đang cứu người hay giết người vậy không biết "