Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 2 : Đôi mắt đào hoa

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Sở Sở ngẩng đầu nhìn về phía Lục Xuyên.



Lúc anh cười, ở ngay gò má như ẩn như hiện hai lúm đồng tiền, thế nhưng ánh mắt lại hoang dã cực kì.



Cô kinh hoảng buông bàn tay đang siết chặt lấy áo anh ra, liên tiếp lùi về sau nhiều bước.



Lục Xuyên cười một tiếng, nhận lấy quả bóng rổ mà Trình Vũ Trạch chuyền tới, cùng các nam sinh hi hi ha ha đi xuống thao trường.



Lúc đi ngang qua cô, còn nhẹ giọng khinh bạc huýt sáo.



...



Sở Sở đi trên đường trở về nhà, ánh chiều tà tà kéo ra bóng dáng thon dài của cô.



Trong lòng Sở Sở một bụng tâm sự, đi qua một chỗ ngoặt, duỗi tay từ trong túi quần jean lấy ra một cái điện thoại di động, ấn mở Microblogging.



Blog của cô trước kia đều không có người chú ý, thế nhưng bây giờ có bốn fan hâm mộ, có điều đều là cương thi phấn(*).



(*)Các fan hâm mộ không hoạt động, acc chết.



Đây là bác sĩ chữa trị đề nghị cho cô, biến blog thành một cái thế giới nhỏ không người biết đến, có thể ở nơi đây bộc lộ toàn bộ cảm xúc của bên ngoài, thổ lộ hết tâm tư của mình, làm như vậy có thể có lợi cho khôi phục lại bệnh tình của cô.



Sở Sở lúc đầu vẫn còn sợ hãi, sợ bị người khác biết được.



Nhưng lâu dần, cô phát hiện, thật ra người khác cơ bản cũng không quan tâm, không quan tâm cô nghĩ cái gì làm cái gì, cho nên trên blog của mình, cô liền mở rộng nội tâm mình.



Sở Sở thong thả biên soạn một cái blog, đăng lên:



[17:59, mình đã gặp được cậu ấy]



Đi đến trạm xe buýt, cô để điện thoại di động xuống, sờ sờ mặt mình, có chút nóng.



Xe buýt dừng lại ở cửa tiểu khu một căn hộ cao cấp, Sở Sở vừa mơi tiến vào cửa nhà đã nhìn thấy hai cái rương lớn, mẹ cô, Sở Vân Tụ đang ngồi ở trên ghế sofa, đem đồ đạc gấp lại thật chỉnh tề, bỏ vào trong rương hành lý màu đen trước mặt.



Sở Vân Tụ đặc biệt xinh đẹp, cho dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng năm tháng đối với bà phá lệ ôn nhu, trên mặt cực ít nếp nhăn, dung nhan vẫn mĩ lệ như cũ, làn da trắng nõn giống hệt da của Sở Sở, tư thái lại thướt tha, nếu không phải vì có một cô con gái mười chín tuổi, thì không ai nghĩ bà đã được bốn mươi.



Bà không những xinh đẹp, mà còn diễm lệ.



Giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ phong tình.



Sở Sở kế thừa hình dáng động lòng người của Sở Vân Tụ, nhưng khí chất lại khác xa so với mẹ cô.



Sở Sở rất ngốc, quần áo mặc vào cũng rất cứng nhắc, từ trước đến nay đều không giống như Sở Vân Tụ hay các bạn nữ sinh khác trong trường, chú trọng ăn mặc, cô căn bản không hiểu gì về mấy chuyện này, hơn nữa cũng không dám, cô không dám thể hiện bản thân trước mặt người khác, cũng không dám hấp dẫn sự chú ý, cho dù là người khác chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, cũng sẽ khiến cô bất an và sợ hãi.



Sở Sở cận gần bốn độ, mang kính đen, một đôi con ngươi đẹp động lòng người đều bị che giấu dưới tròng kính dày, dường như nó trở thành lớp màng bảo vệ cho tâm hồn của cô.



"Trường học mới thế nào?"Sở Vân Tụ đem bộ nội y gợi cảm nhất để vào trong rương, quay đầu lại hỏi Sở Sở: "Các bạn học cũng ổn chứ?"



Sở Sở trầm mặc gật gật đầu.



"Nhất Trung là trường trọng điểm của tỉnh, là trường trung học tốt nhất thành phố, mẹ cố ý nói ba con..." Sở Vân Tụ dừng lại một chút, sửa lời: "Mẹ cố ý bảo chú Kiều cho con chuyển tới lớp tốt nhất, nghe nói lớp đó có tỉ lệ đỗ đại học là chín mươi phần trăm."
"Cảm ơn." Sở Sở nâng cao âm điệu



"Cảm ơn ai?"



Nam sinh trong lớp thổi sáo huýt lên.



Sở Sở rất kiên nhẫn trả lời: "Cảm...cảm ơn cậu."



"Tôi là ai?"Lục Xuyên nhấc băng ghế của mình lên, nhưng hình như cũng không có ý định đơn giản buông tha cho Sở Sở.



Hô hấp Sở Sở khó khăn, cô chưa từng có lần nào nói nhiều lời như vậy, mặt đỏ bừng lên.



Đối với người khác thì nói chuyện hay hành động là việc làm đơn giản, nhưng với cô mà nói là một loại túng quẫn. Lúc nhỏ có một khoảng thời gian dài cô bị tắt tiếng, về sau đi điều trị tâm lý chuyên nghiệp, tình huống mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.



"Cậu là...Lục Xuyên." Giọng nói của cô nhu nhu, ra sức nói tên anh.



"Hóa ra cậu còn nhớ rõ."



Khóe miệng Lục Xuyên vui vẻ cười sâu hơn, vừa lòng thỏa mãn cầm lấy ghế của mình trở về vị trí.



Sở Sở lại ngẩn ngơ.



Anh nói, hóa ra cậu còn nhớ rõ.



Mình...vẫn nhớ cậu mà!



Sở Sở quay lại chỗ của mình, bây giờ cách thời gian vào lớp còn mấy phút nữa, Trình Vũ Trạch cầm lấy sách vở đập lên bàn học, phát ra từng từng vang "Ầm ầm ầm."



"Đừng ồn ào, Xuyên ca có chuyện muốn nói!"



Phòng học ngay lập tức yên tĩnh trở lại.



Lục Xuyên kéo dài giọng điệu lười nhác, vừa mở miệng lại trở thành giọng điệu lãnh đạo.



"Khụ, phòng học ở sau tấm bảng đen này..."



Anh đột nhiên tăng giọng điệu, hung hăng đập mạnh chén nước trên tay về phía bàn học, đột nhiên gầm thét:



" Con mẹ nó không phải là đại tự báo sao!"(*)



Nguyên bản 大字报(đại tự báo), cầu nghĩa với ạ.



Tim bạn học theo một tiếng rống kia không kịp chuẩn bị nhảy dựng lên theo.



Ánh mắt anh sắc bén quét một vòng lớp học, thả trầm giọng điệu, nói ra câu rất có lực uy hiếp: "Sau này, phòng học sau tấm bảng đen, nội quy do tôi quản, nghe rõ chưa?"



"Biết rõ." Bạn học cùng lớp kinh hồn đồng thanh trả lời.



Ánh mắt Lục Xuyên lạnh thấu xương rơi vào khuôn mặt Kiều Sâm, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Mày biết rồi?"