Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!
Chương 3 : Câu dẫn tôi
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
Kiều Sâm đem sách vở ném lên bàn học, thấp giọng mắng: "Tẻ nhạt."
Lương Thiên ghé sát vào Sở Sở, giải thích cho cô: "Lớp mười hai này, tất cả đều nghe theo lời nói của Lục Xuyên."
Sở Sở không hiểu: "Lớp...trưởng?"
Lương Thiên lắc đầu: "Không phải vậy, nhưng mà bạn bè cùng lớp đều phục cậu ấy, ngay cả lớp trưởng và ủy viên kỷ luật cũng không có được uy tín cao như cậu ấy. Mỗi lần tuyển ban cán bộ, sẽ luôn có người đề cử cậu ấy, cũng đều vì mục đích chung, nhưng mà cậu ấy lại chẳng chịu đảm nhiệm vai trò gì trong lớp."
Sở Sở tò mò nhìn về phía Lương Thiên, Lương Thiên suy nghĩ một chút, giải thích: "Làm lớp trưởng, phải nghe lời giáo viên chủ nhiệm lớp. Nhưng Lục Xuyên cậu ấy...ai nói cũng không nghe, ai quản cũng không được."
Ai quản cũng không được.
Nhiều năm về sau. Cả đám họp lớp, Lương Thiên cuối cùng cũng thừa nhận: "Lục Xuyên ai nói cũng không nghe, ai quản cũng không được anh, ngoại trừ Lục phu nhân trầm mặc ít nói."
...
Lục Xuyên ngồi về chỗ, Trình Vũ Trạch cười sâu xa nhìn anh: "Xuyên ca, cậu đối xử với đứa trẻ tự bế kia, xem ra không tệ lắm?"
"Ừ."
Trình Vũ Trạch cười hì hì: "Sao rồi, vừa ý?"
"Không có."
"Vậy sao lại giúp cậu ấy?"
Lục Xuyên đem sách giáo khoa trong ngăn kéo ra, nhìn Trình Vũ Trạch một cái, hững hờ nói: "Tôi không chịu được cảnh nữ sinh ngực lớn bị bắt nạt."
Tống Cảnh ngồi trước đang uống nước, nghe vậy liền phun ra, miệng ho khan, kìm lòng không được nhìn về phía Sở Sở, Sở Sở đang tìm quyển sổ của mình từ trong đống sách bài tập, mặt Tống Cảnh trong một khắc đỏ bừng lên.
"Này, xem cái gì đó!"Lục Xuyên cầm lấy sách bài tập của mình, lúc quay về nhìn thấy con mắt Tống Cảnh đều trừng về phía trước, một cước đạp thẳng vào ghế cậu ta.
Tống Cảnh không kịp chuẩn bị, đỡ cái bàn để ổn định thân thể, vội vàng thu hồi ánh mắt.
"Cho phép cậu nhìn, lại không cho mình nhìn."
"Lão tử chính là không muốn cho cậu nhìn."
Nam sinh phía sau cười rầm rĩ náo loạn cả lên, Sở Sở lén quay đầu lại nhìn bọn họ một chút, đứng dậy đi ra khỏi phòng học, tới phòng giáo viên tìm chủ nhiệm nói rằng muốn nội trú, chủ nhiệm lớp nói cho cô biết phòng ngủ mới vừa thừa một chiếc giường, nếu hôm nay đã chuẩn bị thì có thể vào ở.
Chủ nhiệm lớp sỡ dĩ đồng ý cho cô nội trú có lẽ vì suy tính tới chuyện, sinh hoạt tập thể có thể giúp cải thiện cho căn bệnh của cô.
Vì Sở Sở ngây người ở phòng giáo viên hồi lâu, trong lớp có vài người truyền nhau nói Sở Sở đến phòng giáo viên tố cáo.
Kiều Sâm phiền muộn uống một hớp nước.
Sở Sở trở về phòng học, phát hiện trên bàn học mình, còn có trên mặt đất, vài trang giấy trắng bay tứ tung.
Đây là bài thi ngữ văn ban nãy đại biểu ngữ văn mới vừa phát xuống, bây giờ cũng bị xé nhỏ thành nhiều mảnh.
Mấy bạn học xung quanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim làm bộ như không có việc gì.
Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Sở Sở quay đầu lại nhìn thấy Kiều Sâm gục trên bàn, xem ra là ngủ rất ngon.
Ấn đường cô nhăn lại, cúi người tìm các mảnh vụn của bài thi thu thập lại, đặt trên bàn, suy tư khoảng một phút, cô lấy hết dũng khí, cùng bạn học trước sau mượn keo dính trong suốt.
Bài thi này do Kiều Sâm xé, không ai dám đem keo dính cho cô mượn, Kiều Sâm làm mưa làm gió trong cái lớp này, chọc phải cậu ta, nhìn Sở Sở thì biết, có cô làm dẫn chứng, cũng không có ai dám chọc vào cậu.
Sở Sở chưa từng mua thuốc lá ở cửa hàng, có chút khẩn trương, lắp ba lắp bắp nói với ông chủ: Hai...bao thuốc lá."
"Thuốc gì?"
"Vạn...vạn..vạn..."
Sở Sở càng khẩn trương, đầu lưỡi càng không thẳng.
"Marlboro?" Ông chủ giúp cô nói tên, ông quan sát cô một cái, hoài nghi: "Cháu trưởng thành rồi ư?"
Sở Sở vội vàng bỏ cặp sách xuống, nghe theo lời Lục Xuyên nói, từ trong túi lấy ra thẻ căn cước của bản thân đưa tới.
Ông chủ nghi ngờ cầm lấy thẻ căn cước nhìn nhìn, mới đưa thuốc cho Sở Sở.
Lục Xuyên ôm tay, tay trái đốt một điếu thuốc lá, tựa vào tàng cây liếc nhìn Sở Sở trông gà hóa cuốc từ cửa hàng tiện lợi đi ra, bộ dáng nghi thần nghi quỷ kia rất giống mấy tên trộm vàng vậy.
Anh nhíu mày, cảm thấy có chút ý tứ.
Sở Sở chạy đến đem hai bao thuốc giấu ở trong quần áo ra, lén lút đưa cho Lục Xuyên.
Lục Xuyên tiếp nhận: "Có thể sau này sẽ thường xuyên nhờ vả cậu rồi, tiểu đáng thương."
".... Sở Sở."Sở Sở cố chấp uốn nắn anh.
Lục Xuyên thuận tay kéo lấy thẻ căn cước trong tay cô.
Sở Sở không kịp chuẩn bị, liền vội vàng tiến lên muốn lấy lại: "Trả...mình!"
"Trả lại cho mình..."
Một tay Lục Xuyên cầm điếu thuốc, tay kia giơ thẻ căn cước lên cao không để cho cô với tới.
"Đừng giành." Lục Xuyên nhìn ảnh chụp, dáng vẻ tươi cười sáng chói, anh đem điếu thuốc trong tay di chuyển sang bên cạnh: "Ai, cẩn thận kẻo bỏng tay."
Thẻ căn cước là giấy chứng nhận hợp pháp của cô, người trong hình vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng hơi có chút non nớt không lưu loát, giấy chứng nhận của người bình thường không thường đẹp mắt lắm, nhưng cô...
Đẹp mắt.
Ánh mắt anh dời sang phải, nhìn tên trên thẻ căn cước.
Kiều Sở.
Tên của cô, Kiều Sở.
Đôi mắt đào hoa của Lục Xuyên khẽ hiếp lại, để hạ tay xuống, Sở Sở vội vàng đoạt lại thẻ căn cước, lui về sau vài bước phòng bị nhìn anh.
Trời chiều ngã về phía Tây, Lục Xuyên cuối đầu, ý tứ sâu xa nói: "Đổi tên à!"
"Đổi họ Kiều."
Kiều Sâm Kiều Sở.
Editor có lời muốn nói:
Xuyên ca, anh quá lưu manh rồi đấy, hôn con người ta còn bày ra bộ dáng không rõ chuyện gì là sao hả?
Thật ra, Kiều Sâm cũng rất đáng thương thôi, chỉ là cậu ta khá ngốc manh, hơi kho khan, luôn thích giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm =)))))