Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!
Chương 4 : Con gái riêng
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
"Đổi tên à...". Lục Xuyên nhìn chằm chằm Sở Sở, cố ý kéo dài giọng điệu: "Kiều ~~~ Sở."
"Mình là...Sở... Sở Sở!"
Mặt cô nghẹn đến đỏ bừng, hô hấp dồn dập, cực kì kích động.
"Được được." Lục Xuyên nhìn bộ dạng cô không thể chịu được trêu chọc, rất không đành lòng, đành phải thuận theo cô nói: "Gọi cậu là Sở Sở, được rồi mà, đừng kích động."
Hô hấp Sở Sở rất sâu, nhẹ gật đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Sở Vân Tụ gọi điện tới, đầu ngón tay Sở Sở chọc trên màn hình điện thoại mấy lần, vẫn không có cách nào ấn được nút nghe, cuối cùng vẫn là nhờ Lục Xuyên cầm lấy điện thoại của cô giúp cô mở màn hình.
Cô nhận điện thoại, âm thanh của Sở Vân Tụ truyền tới: "Sở Sở, mẹ đến cửa trường học của con giúp con thu xếp phòng ngủ, con đang ở đâu đấy?"
"Đến ngay...lập tức."
Sở Sở cúp điện thoại, khó khăn giải thích với Lục Xuyên: "Mình muốn...về trường học, mẹ mình giúp mình mang hành lý...tới đây."
Lục Xuyên ngắt lời cô: "Được rồi, nói chuyện đã khó khăn thì nói ít thôi, gặp lại sau, tiểu đáng thương."
"Sở Sở." Cô vẫn cố chấp muốn uốn nắn anh.
Lục Xuyên cười một chút, xoay người rời đi.
"Lục...chờ một chút." Sở Sở từ trong túi xách lấy ra một cái bình trà chứa trà sữa: "Mời...cậu uống."
Lục Xuyên kinh ngạc cầm lấy: "Mời tôi?"
Cô đã đáp ứng mời anh uống trà sữa.
"Dễ uống lắm đó."Khi Sở Sở hé miệng cười sẽ để lộ hai cái răng khểnh, "Cảm ơn cậu."
Cô nói xong đỏ mặt xoay người, bước chân vội vã đi nhanh.
Lục Xuyên nhìn bóng lưng cao cao gầy gầy của cô, tâm đột nhiên bị nắm chặt, cúi đầu nhìn về chiếc bình trà sữa nặng trịch trong tay, ánh mặt trời xuyên qua loang lỗ từng bóng cây, nhu hòa chiếu vào chiếc bình trong tay.
Anh tiện tay ném đi tàn thuốc lá đã sớm tắt ngấm, sờ gương mặt mình, có chút nóng.
Lục Xuyên nâng mi mắt, khóe miệng không tự giác cũng giương lên, mỉm cười lẩm bẩm một tiếng: "Mẹ kiếp!"
...
Một chiếc Mercedes màu đen ngừng lại trước cửa trường học.
Từ trên xe bước xuống hai người một nam một nữ.
Người phụ nữ một thân sườn xám, người đàn ông mặc âu phục, từ xa nhìn lại đúng là một cặp xứng đôi vô cùng.
Bà là mẹ của Sở Sở, Sở Vân Tụ, người đàn ông là ba của Kiều Sâm, Kiều Ngôn Thương.
Kiều Ngôn Thương hơn năm mươi tuổi, nhưng tinh thần nhìn vẫn rất tốt, giơ tay nhấc chân đều toát ra phong độ khí phái. Ông đem hai cái rương lớn từ trên xe để xuống, đưa cho Sở Sở.
"Cảm ơn chú...Kiều." Sở Sở nhỏ giọng nói.
"Cảm ơn cái gì, đều là người trong nhà cả." Âm thanh của Kiều Ngôn Thương rất có từ tính.
Kiều Ngôn Thương là ba ruột của Sở Sở, nhưng vì từ nhỏ không ở bên cạnh cô, Sở Sở không chịu gọi ông là ba, thậm chí còn có một thời gian bài xích ông, kháng cự ông, lớn hơn một chút bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp mới bằng lòng gọi ông một tiếng chú Kiều.
"Sở Sở, chú Kiều cố ý đến đây cùng nhau giúp con dọn phòng ngủ." Sở Vân Tụ nhìn Kiều Ngôn Thương, lại nhìn Sở Sở một chút: "Ông ấy rất quan tâm con."
"Cảm ơn chú Kiều." Sở Sở cũng không có biểu cảm gì.
"Không...đau."Sở Sở ngồi xuống, đem cặp sách bỏ vào trong hộc bàn, kết quả sờ vào lại có một cái hộp thuốc nhỏ, lấy ra xem, là một lọ thuốc tiêu sưng.
Trong bụng cô kinh ngạc, nhìn nhìn xung quanh, các bạn cùng lớp trước sau như thường, không có kỳ quái nào.
Sở Sở cúi đầu quan sát lọ thuốc, vẫn còn mới, cũng chưa có mở ra.
Ai đưa?
Sở Sở nắm chặt cái lọ nhỏ, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu vẫn không có kết quả.
Trong lớp cô không có bạn bè, ai sẽ đưa thuốc cho cô?
Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên, cửa trước phòng học lại bị một người đá văng ra, Lục Xuyên một thân quần áo đen phong lưu phóng khoáng đi vào phòng học, trực tiếp đi về phía Sở Sở, từ trong cặp lấy ra bình thuốc đưa cho cô.
Sở Sở phản ứng chậm một chút, không có nhận liền, không kịp chuẩn bị bị lọ thuốc đập vào mặt, bình thuốc lăn xuống.
Lục Xuyên mang vẻ mặt không còn gì để nói nhìn cô.
Sở Sở cuối đầu che sống mũi vẫn còn đau nhức.
Bạn học xung quanh nở nụ cười: "Xuyên ca, không nghĩ cậu lại là kiểu bắt nạt nữ sinh như này."
Lục Xuyên nhặt bình thuốc lên, đoan đoan chính chính đăt lên bàn học của Sở Sở, quay lại mắng: "Bớt nói nhảm."
Anh đưa tay đè lên đầu Sở Sở, một đôi bàn tay, bắt lấy đầu cô lại giống như bắt bóng rổ.
"Đau lắm sao?" Anh hỏi.
Đây không phải rất rõ ràng rồi sao?
Sở Sở đem tay anh đẩy ra, cắn răng không thèm để ý tới anh.
Lục Xuyên đem tay từ trên đầu cô dời đi, lại đem bình thuốc đẩy tới trước mặt cô: "Cầm lấy xoa mặt."
"Không." Sở Sở tức giận ngẩng đầu trừng anh.
"À, còn trừng tôi."Lục Xuyên cũng không tức giận, tay khẽ chống trực tiếp ngồi xuống bàn cô, nghiêng đầu nhìn cô.
"Cậu có biết không, cái trừng vừa rồi, nếu là nam, đủ để chết mười lần rồi."
Anh làm ra vẻ mặt uy hiếp: "Có sợ hay không?"
Lục Xuyên trước giờ vẫn bá đạo như vậy, Sở Sở không cam lòng yếu thế: "Lục,...cậu là đại ca...còn còn...là lưu manh sao?"
Cô nói nguyên một câu, lại lắp ba lắp bắp.
Lục Xuyên nghe vậy nhếch miệng cười, anh phá lệ rất thích nghe cô gọi họ của anh, Lục.
Bên trong chữ kia của cô không giống như người thường.
Lục Xuyên ý vị xâu sa hỏi: "Muốn tôi làm đại ca của cậu, hay nên làm lưu manh?"
Tác giả có lời muốn nói:
Xuyên ca lòng dạ vẫn hẹp hòi hơn nhiều.
Sở Sở sinh trước Xuyên ca mấy tháng.
Là tiểu tỷ tỷ của anh.