Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 5 : IQ cao

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


"Muốn tôi làm đại ca của cậu, hay là nên làm lưu manh?" Khóe mắt Lục Xuyên cười câu dẫn.



Sở Sở ngước lên cùng anh đối mắt: "Lục, câu còn nhỏ hơn mình."



Không thể trở thành một tiểu tử xấu xa.



Lục Xuyên nhướn mày quan sát cô, vóc người cao cao, làn da trắng bạch, mái tóc dài đen sẫm, răng uy vũ, rất giống một con thỏ trắng lớn.



"Con thỏ lớn, nhớ thoa thuốc."



Lục Xuyên từ trên bàn nhảy xuống, xoay người rời đi.



Sở Sở nói: "Không cần...cảm ơn, đã có rồi."



Cô từ trong ngăn bàn đem lọ thuốc tiêu sưng lấy ra, để cùng một chỗ với cái lọ của Lục Xuyên, hai lọ thuốc, cả nhãn hiệu cũng giống nhau như đúc.



Lục Xuyên quay đầu nhìn bình thuốc kia, thừa dịp Sở Sở không đề phòng, chụp lấy quăng ra phía sau, bình thuốc bay vọt nửa phòng học, vạch ra một đường cong, vững vàng rơi xuống cái sọt rác phía sau phòng học.



Sở Sở:...



Lục Xuyên đem lọ thuốc của mình bá đạo nhét vào tay Sở Sở, nói rất đương nhiên: "Vậy là tốt rồi."



Ngay lúc lọ thuốc bay vào thùng rác, Kiều Sâm một thân quần áo đen từ phía cửa sau phòng học đi vào, cậu không mang theo cặp sách, tựa hồ đã đến lớp từ sớm. Sắc mặt cậu âm trầm đến đáng sợ, mặt cũng sưng lên, hiển nhiên đêm qua đã bị Kiều Ngôn Thương đánh.



Sở Sở tuyệt đối chưa từng trách Kiều Sâm đối với cô không tốt, hay trách cậu khi dễ cô.



Hai năm trước, thời điểm khi mẹ Kiều Sâm chết, rất nhiều phóng viên chạy tới, Sở Sở lần đầu tiên nhìn thấy người anh trai cùng cha khác mẹ, là ở trên TV, cậu quỳ gối trên hành lang bệnh viện gào khóc.



Khi đó cậu mới học lớp mười, một thân mét tám cao to, cứ như vậy quỳ gối thẳng tắp trên sàn nhà, ôm đầu, thân hình co ro, khóc đến mức tê tâm phế liệt.



Hình ảnh thê thảm như vậy, kích thích Sở Sở nghiêm trọng, cô ngồi ngay trước TV ôm đầu gối của chính mình, cùng Kiều Sâm rơi nước mắt.



Kiều Sâm khóc vì mẹ cậu mất, còn Sở Sở là vì cậu mà khóc.



Tuổi tác của Sở Sở và Kiều Sâm không cách nhau nhiều lắm, chỉ nhỏ hơn cậu mấy tháng, mà lúc mẹ Kiều Sâm ôm Kiều Sâm ở trong ngực, Kiều Ngôn Thương lại đang cùng một chỗ với Sở Vân Tụ.



Hai đứa bé, một trước một sau ra đời.



Chồng ở bên ngoài vượt quá giới hạn, chính là căn nguyên khiến mẹ Kiều Sâm hậm hực, cũng chính là lí do mà Kiều Sâm căm hận Sở Sở, cô giành ba của cậu, hại chết mẹ cậu.



Hủy hoại gia đình của cậu.



...



"Bạn học Kiều Sở, em lên bảng làm bài tập đạo hàm này." Cô giáo số học đột nhiên kêu tên Sở Sở.



Sở Sở vừa rồi còn đang thất thần, không kịp chuẩn bị đã bị gọi tên, "A" một tiếng.



Giáo viên số học nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô, thần sắc nghiêm trọng.




Duy trì thứ bậc hằng năm của mình, không tiến không lùi, Sở Sở cảm giác, chuyện này so với đứng nhất còn khó khăn hơn nhiều.



Sau khi tan học, Sở Sở gục xuống bàn làm đề bài đạo hàm kia, trình tự bài giải vừa nãy của Lục Xuyên, cô đã sớm quên rồi, bây giờ muốn giải lại bài này, có chút khó khăn.



Cô nhìn về phía Lương Thiên cầu cứu, thành tích của Lương Thiên cũng không tốt, vẻ mặt lờ mờ.



"Thật ra, cậu có thể đi hỏi Lục Xuyên."



Sở Sở quay đầu nhìn Lục Xuyên một cái, anh đang cầm điện thoại, hình như đang chơi trò chơi với Trình Vũ Trạch ngồi cùng bàn.



"Cậu ấy...không được."



"Vậy cậu hỏi người khác thử, ví dụ như lớp phó học tập, hay đại biểu số học đấy."



Sở Sở nhíu nhíu hàng lông mày, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cầm lấy bài thi đi đến bên cạnh đại biểu môn toán, đại biểu số học là một bạn nam sinh đeo kính vóc người khá nhỏ, ngồi ngay phía trước Lục Xuyên.



Lúc cô nói chuyện, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về nơi khác, không dám nhìn cậu ta.



"Bạn học Trần Chu, cậu có thể...giảng đề bài này giúp mình không?" Âm thanh Sở Sở nhu nhu vang lên, Lục Xuyên từ chiến trường của game Vương giả vinh quang lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía vẻ mặt nghẹn đỏ của Sở Sở đang xin bạn học giúp đỡ.



Trần Chu nhận lấy bài thi của Sở Sở, nhìn sơ qua, nói: "A, cái đề này à, vừa rồi không phải Lục Xuyên đã giải qua rồi sao?"



Sở Sở dừng lại một chút, ngượng ngùng nói: "Mình...đã quên rồi."



"Lục Xuyên! Lục Xuyên!" Trình Vũ Trạch cầm lấy di động, chân đạp đạp vào chân ghế của Lục Xuyên, không ngừng gọi tên anh: "Cậu đừng có ngốc thần nữa! Sắp chết rồi kìa!"



Lục Xuyên nắm lại điện thoại, không yên lòng đánh trận một lát nữa, rất nhanh đã bị đánh chết, anh dứt khoát ném điện thoại xuống, ôm cánh tay, nghênh ngang ngồi trên ghế, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người phía trước.



"À, cái đề này, để mình nghĩ lại." Trần Chu cầm lấy giấy nháp, bắt đầu viết viết các bước trên mặt giấy, trong miệng còn lẩm bẩm: "Bài giải của đề này có một chút phức tạp, phương pháp của Lục Xuyên là ngắn gọn nhất, nhưng mà ý nghĩ của cậu ấy mình vẫn còn chưa rõ lắm, nếu không thì mình giải cho cậu một phương pháp khác, có khả năng hơi rối, không chắc là cậu có thể hiểu được không."



Đại biểu số học Trần Chu nói xong, tự lẩm bẩm giải toán trên giấy nháp, đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không để ý đến Sở Sở đang mơ hồ bên cạnh.



Sở Sở ngẩng đầu một cái, liền đón tiếp ánh mắt của Lục Xuyên.



Anh nhìn Sở Sở ngoắc ngoắc tay, cười đến mức ý vị sâu xa.



Sở Sở khó khăn nuốt nuốt nước bọt, rút cục vẫn đi tới bên anh.



"Con thỏ lớn, không biết làm đề à?"



"Hả, ừm."



"Có muốn nhờ tôi giảng cho cậu không?"



Tác giả có lời muốn nói:



Chỉ số thông minh cao, thể lực tốt.