Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 6 : Một chọi một

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Sở Sở nhìn thoáng qua bạn đại biểu số học đang hoàn toàn chìm đắm trong bài giải, cuối cùng vẫn gật đầu.



"Phiền cậu, Lục."



Lục Xuyên cười cười, lấy ra bài thi số học từ trong ngăn bàn lộn xộn, bài thi của anh là một trang giấy nhăn nhúm, trên bề mặt giấy hoàn toàn trống rỗng, một bài cũng không làm.



Anh tiện tay nhặt lấy cây bút trên bàn của Trình Vũ Trạch, viết thử một công thức, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Sở Sở, sờ lên cổ họng của mình, giọng nói khàn khàn: "Cổ họng bị khàn, cậu xích lại gần đây một chút."



Sở Sở nghe vậy, thoáng cúi người, xích lại gần Lục Xuyên.



Trình Vũ Trạch trợn trắng mắt, lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ cô gái nhỏ này người ta nói cái gì cũng tin, chỉ là thiếu chút thông minh, nhưng cứ thế mãi, không phải sẽ bị tên Lục lưu manh chèn ép sít sao ư.



Sở Sở cúi người, những sợi tóc đen dài mềm mại giống như thác nước, rơi xuống trước mặt Lục Xuyên. Dầu gội đầu mùi chanh thơm ngát xông vào mũi anh, mặt anh không biến sắc hít vào vài hơi.



Sở Sở tranh thủ vén lại tóc ra sau tai.



Lục Xuyên hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần cầm bút viết trình tự lên giấy, kiên nhẫn giảng bài cho Sở Sở, tận sức viết ra từng bước từng bước một.



Sở Sở nhìn chữ viết mạnh mẽ của Lục Xuyên, ánh mắt thuận theo nhìn những ngón tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng của anh, lại hướng mắt lên, là khuôn mặt rõ ràng của anh, lông mi hơi vểnh, cùng với nốt ruồi nhạt như ẩn như hiện dưới mí mắt.



"Con thỏ lớn." Anh đột nhiên gọi cô.



Tim Sở Sở nhảy thịch một cái: "A?"



"Nếu cậu cảm thấy có hứng thú với tôi, chúng ta không ngại có thể trao đổi phương thức." Anh vân vê mấy chữ cuối cùng, nói một câu đầy ý vị sâu xa: "Xâm nhập, giao lưu."



Tống Cảnh ngồi hàng trước đang uống nước, nghe Lục Xuyên nói, nước trong miệng mãnh liệt phun ra ngoài, bị nghẹn đến nỗi ho khan kịch liệt.



Lục lưu manh còn muốn cùng con gái người ta "xâm nhập, trao đổi" như thế nào vậy!



"Hả...không..." mặt Sở Sở lập tức đỏ lên, cấp tốc đem ánh mắt nhìn xuống đề bài, không dám nhìn loạn chỗ nào khác.



Lục Xuyên kiên nhẫn đem đề bài giảng lại đầy đủ một lần nữa.



Nhưng mà chân mày Sở Sở cứ liên tục nhướng lên, nghe có chút gian nan khó khăn.



"Không hiểu?"



Lục Xuyên dường như nhìn ra sự lúng túng của Sở Sở.



"Không hiểu chỗ nào?"



"Toàn bộ đều không hiểu."



Lục Xuyên đặt bút xuống, thở ra một hơi dài.




"Tao xxx mày!" Kiều Sâm buông tay Sở Sở ra, chạy tới nhặt quả bóng rổ lên hướng về phía Lục Xuyên đập tới, lại bị Lục Xuyên duỗi tay tiếp được, quăng qua bên cạnh, Trình Vũ Trạch vô cùng ăn ý chụp lấy.



Lục Xuyên nhìn qua Sở Sở chật vật bên cạnh, nụ cười trên mắt lạnh dần đi, nhìn Sở Sở vẫy vẫy tay: "Con thỏ, lại đây."



Sở Sở vội vàng lảo đảo từng bước chạy về phía Lục Xuyên, Lục Xuyên ôm cô về phía sau lưng mình, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Kiều Sâm.



"Thời điểm lớp mười mới vào trường này, tao có từng nói qua hay không, ở lớp mình, nam sinh không được bắt nạt nữ sinh, hả?"



Kiều Sâm hung hăng nhìn chằm chằm anh: "Đây là quy định định của Lục Xuyên mày, tao chưa từng nói sẽ tuân thủ."



"Không tuân thủ?" Lục Xuyên cười lạnh một tiếng, thong dong chậm rãi nói: "Kiều Sâm, mày nghĩ kĩ rồi?"



Uy hiếp của anh, vô cùng có lực.



Bạn học vây xem đều thay Kiều Sâm mà toát mồ hôi hột.



Tính tình của Lục Xuyên không khá lắm, không phải lúc nào cũng có thừa kiên nhẫn, chọc tức anh, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.



Kiều Sâm chần chừ mấy giây, không dám nói chuyện tự tìm đường chết.



Cậu cắn răng, trừng mắt nhìn Lục Xuyên, rồi chỉ vào Sở Sở phía sau, điên cuồng hét to: "Đây là chuyện của tao! Chuyện trong nhà tao, con mẹ nó mày quản làm gì!"



Lục Xuyên khẽ nghiêng đầu, dư quang liếc về phía Sở Sở một cái, nhàn nhạt kiên định nói mấy chữ: "Bởi vì lão tử, muốn quản."



Muốn quản.



"Mày quản được sao!" Kiều Sâm cắn răng nghiến lợi nhìn anh chằm chằm: "Lục Xuyên, mày đừng ỷ vào quyền thế trong nhà mình, mà con mẹ nó có thể làm đại ca Nhất Trung, mấy anh em của mày, mới có thể nghe lời mày nói như thế?"



"Này! Họ Kiều!" Trình Vũ Trạch không nhịn được đứng ra nói: "Lời nói này, mày đừng quá xem thường người khác."



"Đúng vậy, Kiều Sâm, tao thấy chính mày mới là người dựa vào trong nhà có chút ít tiền, ở trong lớp hô mưa gọi gió tùy tiện bắt nạt người khác."



Lục Xuyên quay đầu nhìn bọn họ một cái, cả đám lập tức ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.



"Kiều Sâm, nếu đã không phục, vậy chúng ta cứ theo quy định cũ mà giải quyết," Lục Xuyên giương cao cằm, nhìn về phía Kiều Sâm: "Một chọi một, đấu solo."



"Tới thì tới."Kiều Sâm đồng ý ngay lập tức, "Ông đây cũng không sợ mày."



"Thời gian, địa điểm, tao sẽ gửi qua điện thoại cho mày," Lục Xuyên tiếp tục nói: "Mày thắng, đại ca Nhất Trung, cho mày làm, nếu mày thua..."



Lục Xuyên quay đầu nhìn Sở Sở một cái, bình tĩnh nhấn mạnh nói.



"Ở trước mắt toàn bộ bạn học, nói xin lỗi với cô ấy, sau này cũng không được phép gây sự với cô ấy nữa."