Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 56 : Em đừng khóc

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Edit: Min



Beta: Doãn Uyển Du



Bảy giờ rưỡi sáng, bên ngoài đại học nghệ thuật S có không ít thí sinh đến đây tham dự kì thi nên vô cùng náo nhiệt, trên mặt bọn họ lộ rõ khẩn trương, thỉnh thoảng còn kiểm tra lại vật dụng trong túi sách, lo lắng chờ đợi cuộc thi bắt đầu.



Kiểm tra còn chưa bắt đầu, Lục Xuyên đã gọi điện thoại đến: "Sao rồi?"



"Vẫn đang chờ." Sở Sở đi đến một hành lang yên tĩnh, nói với anh: "Buổi sáng là kì thi chuyên vẽ, đến buổi chiều sẽ là thi vấn đáp với giáo viên."



"Căng thẳng không?"



"...Không căng thẳng."



Rõ là không thể nào, Sở Sở sợ hãi đến mức muốn tìm một cái hố để mình chui xuống rồi chôn sống luôn cho rồi.



"Anh thì sao?" Cô cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn: "Đã bắt đầu chưa?"



Lục Xuyên cầm túi đựng bút đứng bên ngoài phòng thi: "Còn năm phút, họ phải chuẩn bị."



"Cố lên!"



"Em cũng vậy." Lục Xuyên vẫn không yên lòng dặn dò: "Đừng sợ, lúc vấn đáp, giáo viên đặt câu hỏi, nếu biết thì trả lời còn không biết thì đừng nên nói bậy, cứ thừa nhận thiếu sót của mình với họ thôi, hiểu chưa?"



"Được."



Thật ra về điểm này Lục Xuyên cũng không quá lo lắng cho cô, cô thành thật nên sẽ không tỏ vẻ mình là người thông minh tỏ vẻ đùa giỡn, chỉ là vẫn có chút không an tâm, Lục Xuyên biết cuộc thi lần này của cô còn quan trọng hơn kỳ thi liên hợp của mình.



"Anh cũng phải thi cho thật tốt, đừng nộp bài sớm, phải kiểm tra lại nhiều lần mới được." Sở Sở lại bắt đầu lải nhải dặn dò.



"Tuân chỉ."



Sau khi Lục Xuyên cúp máy, nhìn về đường chân trời, mây đen bao phủ, cách đó không xa còn có vài tia sấm chớp rạch ngang bầu trời những ngày đầu xuân, cuồng phong báo hiệu một trận mưa to gió lớn sắp đến, từng mảnh lá khô bị cuốn lên, bay tán loạn trên không trung.



Đi vào trường thi, anh cất di động vào trong túi, đặt lên bục giảng.



Môn thi đầu tiên là ngữ văn, mặc dù tư duy tính toán của Lục Xuyên rất cao, nên các môn xã hội có chênh lệch đôi chút, nhưng được cái đầu óc anh linh hoạt thông minh, nên cũng không làm khó được anh, về phương diện lý giải còn có thể từ một suy ra ba.



Sau khi Lục Xuyên điền xong câu thơ cổ, bút bỗng nhiên hết mực, anh mở bóp lấy ra một cái ruột bút mới, đầu ngón tay hờ hững xé mở vỏ bao, rút ngòi bút nhỏ dài ra, nhưng chưa từng nghĩ đến khi kéo ngòi bút ra, lại còn có thể kéo theo một một chồng giấy nhỏ được xếp ngăn nắp chỉnh tề ra.



Gì đây?


"Không phải chứ, khẩn trương như vậy sao?" Kiều Sâm không để tâm lấy cặp của cô đeo lên lưng mình, nắm tay cô một đường ra khỏi trường thi: "Lúc đi vào không phải nói là không có căng thẳng gì sao?"



"Ha ha ha, em như thế này thì xem ra là thi không tốt rồi đúng không, khổ em rồi."



Sở Sở cúi đầu, mím môi thật chặt, không nói một lời, sắc mặt trắng bệch.



"Thật sự thi không tốt sao?"



Kiều Sâm thấy cô thế này, cũng không đành lòng trêu cô thêm nữa, còn an ủi cô: "Không sao đâu mà, buổi chiều thi vấn đáp cho tốt vào là có thể kéo điểm lên rồi."



Kiều Sâm dẫn Sở Sở đến một quán ăn nhỏ bên ngoài trường ăn cơm trưa, toàn bộ quá trình Sở Sở đều không để tâm, tay nắm chặt điện thoại, mắt không hề rời khỏi màn hình một giây phút nào. Mặc dù Kiều Sâm hơi nghi hoặc, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng cô và Lục Xuyên nói chuyện phiếm với nhau nên không hỏi gì, mãi cho đến buổi chiều cậu đưa Sở Sở đi tham gia vấn đáp, lúc trên hành lang nói chuyện với Thời Hiểu, cô ấy nói chuyện Lục Xuyên với cậu, lại nhớ đến phản ứng lúc nãy của Sở Sở, cậu mới hiểu rõ được mọi chuyện.



"Nói đùa đấy à, Lục Xuyên sao có thể gian lận!"



"Tất cả mọi người đều không tin, nhưng nghe nói chứng cứ rất xác thực."



"Lục Xuyên nói như thế nào?" Kiều Sâm đứng bên hành lang của học viện mỹ thuật, tay chống nhanh, đi tới đi lui đầy vẻ bất an: "Cậu ta thừa nhận?"



"Đương nhiên là Lục Xuyên không thừa nhận, nhưng cậu ấy lại không nói tờ giấy đó từ đâu mà ra."



"Nhất định là có người hãm hại rồi!" Kiều Sâm dựa người bên tường, cười lạnh một tiếng: "Tên kia bình thường ương ngạnh khoa trương, đắc tội không biết bao nhiêu người rồi, khó tránh khỏi có người sau lưng bày trò vu cáo hãm hại cậu ta."



Th, buồn bực lên tiếng: "Trường học chúng ta xử phạt gian lận rất nặng."



"Ai bảo cậu ta bình thường không chịu bớt phóng túng lại, tưởng làm đại ca tốt như vậy á?" Kiều Sâm chậc chậc hai tiếng: "Nên có một chút bài học mới được."



Kiều Sâm còn chưa dứt lời, quay đầu nhìn thoáng qua đã thấy Sở Sở rầu rĩ không lên tiếng đứng dựa bên tường, từ xa nhìn cậu.



Lời nói còn lại của Kiều Sâm đều bị tắt nghẹn trong cổ họng.



"Không nói nữa, tôi xem Kiều Kiều thế nào!"



Sở Sở dựa người bên tường, đưa lưng về phía Kiều Sâm, nặng nề chống đầu lên vách tường, nhắm mắt lại, vô cùng đau khổ.



"Em sao rồi?"



Thân thể Sở Sở co rút dữ dội, Kiều Sâm lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nói: "Em đừng khóc mà!"



Sở Sở hơi cứng người, quay đầu lại, cắn chặt môi dưới, vành mắt đỏ rực, nước mắt đã ngập tràn nơi khóe mi, lại bị cô cưỡng ép không cho chảy xuống.



Kiều Sâm nhìn đồng hồ đeo tay, còn nửa giờ sẽ đến lúc thi vấn đáp, lúc này mà khóc, chắc còn kịp!