Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!
Chương 55 : Bạn trai
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Đêm khuya thanh vắng, bên đường thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô phóng nhanh qua, Lục Xuyên kéo Sở Sở đi vào bên tay phải của anh, còn anh đi ngoài bảo vệ cô. Sở Sở không chút để ý đến động tác ân cần chăm sóc nhỏ bé này của anh, ánh mắt cô vô tình hay cố ý nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía túi quần anh.
Trong túi quần nhô lên một khối nhỏ, chính là hộp đựng khuyên tai mà anh vốn định tặng cho cô. Nhưng có vẻ bây giờ anh không có ý định sẽ đưa nó cho cô.
Nhưng cô lại không thể chủ động mở miệng nói muốn được.
Nội tâm Sở Sở rầu rĩ không thôi, lúc này hai người họ đã đến trường học, đứng dưới lầu ký túc xá rồi.
Theo lẽ thường thì sẽ là một cái hôn chúc ngủ ngon, cô nhón chân lên chủ động hôn Lục Xuyên, nhưng Lục Xuyên lại không cúi người, mà chỉ mỉm cười đứng đấy nhìn cô.
Cô nhón chân mấy lần vẫn không với tới, hờn dỗi xoay người rời đi, lại bị Lục Xuyên ôm người quay lại, cúi đầu, hôn thật mạnh lên môi cô.
Mà tay Sở Sở cũng không an phận, dọc theo eo của anh sờ xuống, sờ đến cái hộp nhỏ trong túi quần, đầu ngón tay chui tọt vào trong túi. Ngay lúc cô muốn cầm hộp nhỏ ra ngoài, Lục Xuyên đã bắt được tay cô, cười hỏi: "Muốn sao?"
"Vốn để tặng em."
"Khuôn mặt nhỏ này sao ngày càng dày vậy." Lục Xuyên cướp lấy hộp nhung trong tay cô đi.
Sở Sở đỏ mặt, xoay người quay đi: "Được rồi, đây không thèm nữa."
Đi được vài bước, Lục Xuyên lại gọi cô: "Đâu có nói là sẽ không cho em."
Anh đuổi theo, vén mái tóc dài của cô lên, liếc nhìn vành tai trắng nõn nà của cô: "Em mang nhất định sẽ rất đẹp."
Ai bảo anh sợ.
Sở Sở không thèm để ý đến anh, nhận lấy hộp nhung trong tay anh, đây là quà mà Lục Xuyên tặng cô, cho dù không đeo lên tai nhưng cô vẫn rất thích, vẫn rất muốn nó.
Cô mở hộp ra, nhìn khuyên tai đính đá màu đen đang tỏa sáng kia, lại sờ lên tai trái của Lục Xuyên, hai khuyên tai này quả thật giống nhau như đúc.
Lục Xuyên giải thích: "Lúc mua vốn là một đôi, nhưng mang hai cái thì quá phóng túng."
Sở Sở cười nói: "Mang một cái, nhìn cũng phóng túng mà."
Lúc cô vừa đến trường lần đầu gặp lại Lục Xuyên, đã cảm thấy người con trai này, trên người mang một khí chất phóng túng, lãng tử chịu không nổi.
"Nói gì đấy hả! Không cho em nữa!" Lục Xuyên làm bộ muốn lấy lại khuyên tai, Sở Sở khom lưng bảo vệ trong ngực không cho anh đụng vào.
Cầm hộp nhỏ như đang giữ bảo vật đi về phòng ngủ, đi được vài bước, cô hình như nghĩđến chuyện gì, lật đật quay lại nói với Lục Xuyên: "Em không muốn cái này?"
Lục Xuyên mơ màng: "Không muốn?
Sở Sở chỉ vào lỗ tai của Lục Xuyên: "Em muốn nó."
Cô muốn cái mà anh đeo cơ.
Lục Xuyên hoang mang: "Đều giống nhau mà."
"Không giống!"
"Em không tin sao, vốn là một đôi chứ không phải anh đeo cái tốt, lại đưa cái không tốt cho em đâu."
Mặc dù nói như vậy, nhưng Lục Xuyên vẫn theo ý cô, tháo khuyên tai trên tai xuống đưa cho Sở Sở.
Cô muốn, anh sẽ luôn nghe theo cô.
"Chỉ được nhìn một chút thôi nhé."
Toàn thân Lục Xuyên run lên, sau khi đầu óc trống rỗng vài ba giây, "Bịch" một tiếng ngồi bật dậy khỏi giường, nhanh chóng cởi sạch áo của mình ném xuống, không đến nửa phút đã thoát sạch sành sanh.
Cánh tay trần trụi của anh cầm lấy điện thoại lên, banh mặt, nghiêm túc nói: "Kiều Kiều, anh chuẩn bị xong rồi."
"Anh chờ một chút."
Trong điện thoại truyền đến tiếng vang sột soạt của quần áo, còn có tiếng vải ma sát, có âm thanh bước chân lướt trên sàn nhà, thậm chí còn nghe được tiếng hít thở dồn dập đến rối loạn.
Sau hai phút, màn hình lấp lánh đột nhiên lóe sáng, trong màn hình, gò má Sở Sở ửng đỏ không thôi, ánh mắt cô liếc ngang liếc dọc: "Chỉ nhìn một chút thôi đó."
Lục Xuyên nói không thành tiếng, trong cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, gật đầu.
Sở Sở cầm điện thoại, chậm rãi dời xuống, đập vào mắt trước tiên chính là cái cần cổ trắng nõn thon dài, đường cong xương quai xanh hai bên vô cùng ưu mỹ, tựa như hai cánh bướm muốn giương cánh bay đi, xuống chút nữa, là một đường viền ren màu trắng của áo lót mới ôm lấy bộ ngực của cô. Trước kia mỗi lần nhìn xuyên qua lớp áo sơ mi, ngực của cô vẫn luôn căng lên, giống một con thỏ nhỏ phảng phất như muốn nhảy ra, vậy mà giờ khắc này, bọn chúng ngượng ngùng được lớp áo lót trói buộc, không nhúc nhích, dính chặt vào nhau.
Một giây sau, màn hình lại dời xuống bên dưới, mặt Sở Sở đỏ lên, thấp giọng nói: "Được rồi."
Linh hồn Lục Xuyên tiếp tục xuất thần, hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người đều mơ màng.
"Lục Xuyên."
Lục Xuyên vẫn còn chưa lấy lại tinh thân xong.
"Lục."
Tim Lục Xuyên run lên: "A?"
Sở Sở kéo chăn lên che lại cơ thể mình, nhìn Lục Xuyên nhỏ giọng nói: "Sao anh cũng cởi quần áo ra vậy?"
"Sao anh cũng cởi..."
Lục Xuyên lầm bầm nói theo lời cô, hồn lìa khỏi xác.
"Anh mà cứ như vậy, em cúp máy đây."
"Đừng." Lục Xuyên vội vàng nói: "Em cởi, thì đương nhiên anh cũng muốn cởi, chúng ta phải cùng nhau thẳng thắn."
Lục Xuyên dịch màn hình xuống dưới, làm lộ ra hai khối cơ ngực rắn rỏi cùng cái cùi chỏ mạnh mẽ.
Sở Sở đỏ mặt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Thân hình của anh rất rất rất tốt."
"Em cũng không tệ."
"Giúp đỡ lẫn nhau vậy."
Sở Sở cười khúc khích, nói: "Lục Xuyên, em tắt nhé."
"Ừm, nghỉ sớm đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Tay Lục Xuyên run rẩy để điện thoại xuống nằm thẳng lên giường, hạ thân sớm đã dựng thành một cái lều nhỏ.
Mười phút sau, anh một lần nữa ngồi lại trên bàn sách, lấy bài thi số học ra, tiếp tục chăm chỉ giải đề, hai mươi phút sau, bên dưới vẫn uy phong lẫm liệt...
Lục Xuyên làm xong một đề bài lượng giác mang tính chất phức tạp xong, mặc dù bên ngoài gió lạnh còn đang thổi mạnh, nhưng trên cái ót của anh lại bịn rịn mồ hôi.
Sắp điên mất thôi!