Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!
Chương 54 : Phách lối
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Tết nguyên Tiêu, trường học cuối cùng cũng chịu cho khối mười hai được mấy ngày nghỉ ngơi, mấy ngày nay cường độ học tập rất cao, không chỉ riêng học sinh mà ngay cả các thầy cô giáo đều mệt mỏi vô cùng. Kỳ nghỉ này, vừa vặn để cho thầy và trò nghỉ ngơi đồng thời điều chỉnh lại trạng thái tốt hơn.
Lục Xuyên mua hai tấm vé xem phim, muốn dẫn Sở Sở cùng đi xem.
Kiều Sâm từng dặn dò cô, khi ra ngoài chơi nhất định phải AA với Lục Xuyên, không thể để cho mỗi anh dùng tiền hoang phí được, nếu như anh có tặng quà, thì nhất định cũng phải tặng lại cho anh một món quà trị giá giống với của anh.
Sở Sở cảm thấy những lời này rất có lý, nhưng vé xem phim Lục Xuyên đã trả tiền rồi, chắc chắn anh sẽ không lấy tiền của cô. Cô nghĩ nghĩ, quyết định đến quầy bán hàng mua cho anh Cocacola và bắp rang bơ, như vậy thì được xem như là hòa nhau rồi.
Lục Xuyên tự mình đến quầy phát vé lấy mã, lúc xoay người lại không nhìn thấy Sở Sở đâu, anh nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy được thân ảnh của cô trước quầy bán đồ ăn.
Trước quầy rất nhiều người, đều đang hấp tấp muốn mua bắp rang bơ và nước, Sở Sở lại không muốn đi lên phía trước, chỉ có thể cầm tiền đứng bên ngoài, lúc thì nâng thân thăm dò, lúc lại liếc ngang nhìn dọc quan sát, xem ra là muốn đợi mọi người tản ra mới đi lên mua.
Ngốc nghếch như vậy đấy, cứ chờ như cô, đợi đến khi phim kết thúc cũng sợ chưa mua được. Lục Xuyên lắc đầu, đi đến kéo cô ra phía sau lưng, sau đó tự mình đi lên trước.
Vóc người anh cao to lại cường tráng, cộng thêm giá trị nhan sắc xuất chúng, vừa đi đến đã khiến các cô gái chung quanh nhao nhao tự giác nhường đường cho anh đi vào, còn vụng trộm liếc mắt nhìn anh.
Lục Xuyên lấy ví tiền trong túi ra, nói với nhân viên: "Một bắp rang bơ lớn, hai Cocacola."
Sở Sở sốt ruột, sao lại để anh trả tiền nữa rồi!
Cô cuống quít đi lên, bất chấp tất cả mà bon chen thân người để đến được chỗ anh, trực tiếp từ phía dưới cùi chỏ của Lục Xuyên thò đầu ra, cầm trong tay một tờ một trăm đồng, vung vẩy đưa cho nhân viên thu ngân.
Lục Xuyên cúi đầu nhìn cô nhóc chui ra từ dưới nách mình. Mặt cô đã đỏ đến tận mang tai, duỗi cánh tay dài ra, lo lắng muốn được thanh toán, điều này đủ để anh hiểu rõ mọi chuyện.
Kéo cánh tay đang cầm tờ một trăm đồng của Sở Sở lại, Lục Xuyên lấy tờ năm mươi đồng từ trong ví đưa cho thu ngân, một tay nhận lấy nước và bắp, một tay khác kéo cổ áo của cô đi ra khỏi đám người.
"Xem thường Xuyên ca của em?"
Sở Sở lắc đầu, thấp giọng nói: "Không phải, chỉ muốn mời anh ăn bắp rang."
Lục Xuyên nghiêm túc phê bình Sở Sở: "Đi chơi với anh, không cần mang theo tiền."
Lục Xuyên là người có tính cách nam tử hán, ngày thường gặp gỡ bạn bè, nếu anh có ở đó thì những người khác không cần trả tiền.
"Nhớ chưa?"
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, Lục Xuyên hài lòng bốc vài miếng bắp rang lên ăn, bắp giòn rụm, rồi nắm tay Sở Sở đi vào phòng chiếu phim.
Hai người dựa theo số ghế ngồi xuống, Lục Xuyên đặt bắp rang bơ ở giữa hai người, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.
Sở Sở thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn anh đang chơi rất nghiêm túc. Rốt cuộc cô vẫn nuốt mấy lời định nói về lại.
Lục Xuyên vừa nãy mới lấy tiền của cô, nhưng hình như anh quên trả lại rồi.
Thế nhưng mà anh hào phóng tỏ vẻ sau này ra ngoài thì không cần phải mang tiền, bây giờ lại bảo anh trả tiền cho cô, như vậy có phải sẽ rất là hẹp hòi giả dối không nhỉ?
Cô vô cùng vô cùng thích cái khuyên tai màu đen trên vành tai Lục Xuyên kia, cũng rất muốn đeo cặp với anh, vì khi hai người đi chung với nhau, cảm rất tàn khốc.
Cuối cùng, cô rất không tình nguyện ngồi xuống ghế, khẩn trương đến mức hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Nhân viên nhúng cây châm vào nước sát trùng, sau đó dùng rượu cồn bôi lên trên tai Sở Sở.
Hương vị mát lạnh của rượu cồn lan tràn vành tai, tim Sở Sở cũng run rẩy theo, nhắm mắt lại, vô cùng đau khổ đón chờ cực hình giáng xuống.
Lục Xuyên ôm khuỷu tay, cau mày nhìn cô.
Bởi vì khẩn trương, toàn thân cô đều run lên bần bật, sắc mặt cũng căng thẳng đến lạ, răng cắn chặt môi dưới, giống hệt một tử tù đang chờ bị tuyên án.
Ngay lúc nhân viên chuẩn bị châm kim vào tai cô, tay Sở Sở nâng lên kéo lấy cánh tay Lục Xuyên, nắm rất chặt, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Lục Xuyên đành thở dài, khoảnh khắc nhân viên sắp đè vào kim châm để bấm, anh nói ra: "Được rồi."
Nhân viên hơi sửng sốt, nhưng cũng không bấm nữa.
Cô sợ hãi, được rồi sao.
Sở Sở nhắm mắt lại, kéo tay anh, không ngừng hỏi: "Xong rồi sao?"
Lục Xuyên cúi người, giật giật vành tai Sở Sở, bất đắc dĩ nói: "Không bấm nữa."
Sở Sở mở mắt, quả nhiên thấy nhân viên cửa hàng thu kim châm về, nhìn bộ dạng khổ sở ngốc nghếch này của Sở Sở, mỉm cười thiện ý.
Lục Xuyên lầm bầm: "Cô nhóc nhát gan."
Hai người rời khỏi cửa hàng trang sức, Sở Sở mới thở dài một hơi.
"Thật sự không bấm?" Cô không dám tin hỏi Lục Xuyên.
"Em la hét như vậy, người khác còn tưởng anh bắt ép em!"
Sở Sở cúi đầu, cười hì hì thành tiếng, tay ngoắc ngoắc ngón tay Lục Xuyên: "Có phải anh không nỡ đúng không?"
"Không nỡ gì?"
"Không nỡ để em đau!"
"Ha ha ha!"
"..."
"Sau này sẽ có lúc anh làm em đau thôi."
"..."