Tiểu Kiều Thê

Chương 19 : Trở về

Ngày đăng: 12:06 30/04/20


Lương Chinh chép kinh phật rất nghiêm túc, một lần chép tới hơn một canh giờ. Tống Lăng nhàm chán ngồi cạnh, nhịn không được hỏi, “Vương gia, ta có thể về phòng ta không?”



Lương Chinh bảo nàng vào cùng, còn tưởng có việc gì, chứ ngồi đây tới tận giờ….



Lương Chinh không nhấc đầu, “không thể.”



Tống Lăng trợn mắt nhìn hắn, thập phần khó hiểu, “Tại sao? Ngươi chép kinh thư, ta lại không có việc gì làm.”



Lương Chinh: “Bồi ta.”



Tống Lăng: “………..”



Lương Chinh hoàn toàn không có ý muốn cho nàng đi a, Tống Lăng chán muốn chết, liền gác cằm trênbàn, đôi mắt híp lại, tay vẽ vòng vòng, trên mặt tràn ngập hai chữ ‘nhàm chán’.



Lương Chinh chép hết trang giấy này, mới cúi đầu nhìn nàng. Khuôn mặt trắng nhỏ, trên trán có vài sợi tóc rối, môi hồng chán chường cong cong.



Lương Chinh bật cười, duỗi tay vén lên, đầu ngón tay lạnh lẽo, chạm vào trán nàng, ấm áp!



Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Lăng có chút co quắp. Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, trong mắt đối phương, dường như phát sinh thứ gì đó.



không biết qua bao lâu, Tống Lăng mới hoàn hồn, theo bản năng lui về phía sau, nàng có chút xấu hổ, vuốt vuốt trán, “Cái kia…..ta, ta đi nhà xí.”



Muốn thoát khỏi bầu không khí ngại ngùng này, lập tức, đứng dậy muốn bỏ người chạy ngay.



Chỉ là, vừa đứng dậy, đã có cơn tê chân ập tới, Tống Lăng ‘ai da’ một tiếng, đầu gối mềm nhũn, ngã xuống.



Cũng may, nàng còn chống xuống được mặt bàn, nào ngờ, vừa chạm vào, lại đập đến nghiên mực, mộtloạt biến cố liên tiếp. Lương Chinh theo bản năng tránh mực nước tung tóe khắp nơi.



- ----------….----------------



“Tạ Uyển!” Lương Chinh ngăn cản không kịp, đã thấy tay nàng đang sờ soạng trên mặt, ban đầu mặt cũng chỉ có vài giọt mực, giờ biến thành mèo đen luôn rồi.



Tống Lăng choáng váng đầy đầu, vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác nhìn hắn.



Lương Chinh dở khóc dở cười, “Tạ Uyển, mặt ngươi…”



Tống Lăng: “…………..”



Lương Chinh bất đắc dĩ lắc đầu, ra ngoài lấy chậu nước vào.



“Đến đây, ngồi xuống mép giường đi.”



Tống Lăng vội vàng mang mặt mèo đến, nhận lấy khăn lông trên tay hắn. Lương Chinh lại ấn bả vai nàng, “Ngồi xuống, đừng nhúc nhích.”


Lương Chinh sửng sốt, rũ mắt nhìn nàng, “Sao?”



Tống Lăng chớp chớp mắt, “Tâm tình không tốt mà ăn đồ ăn ngon, tự nhiên sẽ tốt hơn.”



Tống Lăng không tin nhìn nàng, “Có cách này nữa sao?”



“Đương nhiên!” Tống Lăng nghiêm trang gật đầu.



Lương Chinh: “…….”



“Chúng ta đi nhanh lên, phỏng chừng, về tới nhà trời đều tối rồi.”



Tống Lăng nói, liền túm tay hắn, vui mừng chạy nhanh hơn.



Lương Chinh bị nàng túm tay, theo bản năng muốn buông tay nàng.



hắn đường đường là một Vương gia, cùng tiểu nha đầu này chạy lung tung, thật không có thể thống gì cả.



không nghĩ tới, nhìn nha đầu này gầy ốm, mà sức lực lại không ít, túm tay hắn gắt gao.



Hai người chạy xuống chân núi, khuôn mặt Tống Lăng đã đỏ bừng, khi nên tới xe ngựa, nàng vừa thở dốc, vừa cười ngây ngô??!



Lương Chinh hô hấp vững vàng, nhàn nhã dựa vào vách xe ngựa, nhìn nàng hỏi: “Cười cái gì?”



Đôi mắt nàng cong cong, “Ngươi có cảm thấy tâm tình tốt hơn không? Lúc ta còn ở nhà, khi tâm tình không tốt, liền chạy lên trên núi, lại chạy xuống, qua lại vài vòng là tâm tình tốt hơn rồi.”



Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, “Ta không có, tâm tình không tốt.”



Tống Lăng chớp chớp mắt, “Phải không?”



Lương Chinh bất động thanh sắc dời tầm mắt, ‘ừ’ một tiếng.



Lương Chinh không thừa nhận hắn đang thương tâm, Tống Lăng cũng không nhiều lời nữa, ngồi bên cạnh hắn, “Ngươi muốn ăn gì? Lát nữa ta sẽ làm cho ngươi?”



Lương Chinh nhớ tới cá hấp bị Lương Tẫn và Lục Phù cướp sạch lần trước, “Cá hấp đi, lần trước ngươi làm khá ngon.”



“Tốt, trở về ta sẽ làm cho ngươi ăn.”



Xe ngựa dừng trước cửa Vương phủ lúc mặt trời vừa xuống núi.



Lương Chinh xuống trước, thấy nàng lại muốn tự nhảy xuống, liền duỗi tay ôm lấy người.



Tống Lăng bị hắn ôm không phải lần đầu, cũng không thẹn thùng như trước, chống tay vào người hắn, tự nhảy xuống, “Ta đi làm cơm chiều cho ngươi, ngươi đi tắm rửa đổi xiêm y nghỉ ngơi một lát đi.”