Tiểu Kiều Thê
Chương 20 : Tiến triển
Ngày đăng: 12:06 30/04/20
Tống Lăng nói xong, liền chạy vào trong Vương phủ trước.
“Nhị ca, nhị tẩu! Các ngươi đã trở lại rồi!” Vừa chạy tới cửa, đã thấy hai người Lương Tẫn và Lục Phù chạy ra đón.
Tống Lăng cười tủm tỉm, chào hỏi, “Tứ đệ, sao ngươi lại tới đây?’
Lương Tẫn lặng lẽ cười, “Tới tìm Nhị ca có chuyện thương lượng.”
Lại hỏi, ‘Các ngươi mới trở về từ trên núi sao? đã ăn cơm chưa?”
Tống Lăng ngây thơ trả lời, “Còn chưa đâu, ta chuẩn bị đi làm đây.”
Lương Tẫn sáng mắt, “Ngươi tự mình xuống bếp sao?”
Tống Lăng gật đầu, “Đúng vậy.”
Lương Tẫn: “Ta cũng không ăn, ta chưa ăn, nhị tẩu ngươi làm nhiều một chút a!”
Tống Lăng cười cười, “Được, ta làm nhiều một chút, ngươi và Lục Phù cùng ăn nhé, ta đi làm ngay đây.” nói xong, liền vội vàng chạy vào trong hậu viện.
Còn dư lại Lương Tẫn vẻ mặt tươi cười, “Nhị ca!”
Lương Chinh quét mắt nhìn hắn, sắc mặt không tốt lắm.
Lương Tẫn sững sờ, vẻ mặt mù mịt, sờ sờ chiếc mũi, “Sao vậy nhị ca?”
Lương Chinh trừng mắt, sắc mặt thật kém.
Tiểu tử này, mỗi ngày đều chạy tới phủ hắn cọ cơm. Là có ý tứ gì chứ??
Tống Lăng tới phòng bếp, hạ nhân đang vội vàng làm cơm chiều, thấy nàng một đám người đều quỳ xuống hành lễ.
Tống Lăng là một cô nương thôn quê, tuy trời xui đất khiến trở thành Vương phi, nhưng lại không chịu được nghi thức xã giao này, thật tâm đều lo âu thấp thỏm, vội vàng cho tất cả mọi người đứng lên.
Bọn hạ nhân được cho phép, đều sôi nổi đứng lên. Quản sự phòng bếp, Hạ ma ma tươi cười tiến lại gần, “Vương phi nương nương, ngài tự mình lại đây, đặc biệt muốn phân phó món nào sao?”
Tống Lăng vén tay áo, đi đến trước kệ bếp, cười trả lời, “không có phân phó, ta tới làm cơm chiều cho Vương gia.”
Tống Lăng đã tự làm hai lần, cho nên bọn hạ nhân cũng không còn kinh ngạc như lần đầu.
Hạ ma ma thấy nàng cầm gáo múc nước, liền vội vàng tiến liên, “Vương phi nương nương, để lão nô làm cho người.”
nói xong, liền tiếp nhận gáo trong tay nàng, lại nói, “Vương phi ngài có yêu cầu gì cứ nói, chúng ta trợ thủ cho người.”
Tống Lăng gả tới nơi này một thời gian, bọn hạ nhân đều thăm dò được, vị chủ tử này rất dễ ở chung.
Thường ngày đối mặt với Lương Chinh, chủ nhân Vương phủ, bọn họ đều nơm nớp lo sợ, thở dốc cũng không dám, hiện giờ đối mặt với Tống Lăng, tự nhiên đều nhẹ nhõm cả người.
Hạ nhân thấy Vương gia tiến vào, sôi nổi quỳ gối hành lễ, “Vương gia!”
“Đều đứng lên đi.”
Tống Lăng quay đầu nhìn hắn, đôi mắt cong cong, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Đến xem ngươi.”
hắn tới trước mặt nàng, nhìn đồ ăn trên bàn, “Đây là món gì?”
“Thịt xào, món ăn nông gia.” nói xong, liền cầm đũa gắp một miếng nhỏ tới uy cho hắn, “Ngươi nếm thử xem.”
Lương Chinh không mở miệng, chỉ nhìn nàng.
“Nếm một chút đi, ăn rất ngon, đây là món phụ thân ta thích ăn nhất.” Tống Lăng thấy hắn bất động, nghĩ hắn không thích, lập tức giải thích đề cử cho hắn rõ.
Lương Chinh lặng im trong chốt lát, không chịu nổi ánh mắt ai kia, đành há mồm, ăn đồ nàng uy.
Tống Lăng chờ mong nhìn hắn, “Ăn ngon sao?”
Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “Ăn ngon.”
Tống Lăng nhếch miệng cười, “Ta nói thật đi.”
nói, cũng không nhịn được gắp một miếng nhỏ cho vào miệng mình.
Nàng không để ý, nhưng ăn xong mới hơi ngẩn người, rõ ràng, đôi đũa này, nàng vừa gắp cho hắn ăn, bây giờ lại…
Cả người cứng đờ, sửng sốt cả lúc lâu, vừa ngẩng đầu, đã đối mặt với hắn.
Lương Chinh nhìn nàng, trong mắt có ý cười, lại như lộ ra vài phần ái muội.
Tống Lăng bị hắn cười, mặt oanh một cái đỏ rực, ấp úng giải thích, “Ta..ta quên mất.”
Lương Chinh nhìn nàng, “không sao, ta cũng không ngại.”
……
Cũng may lần này lượng đồ ăn nhiều, nên tốt xấu Lương Chinh cũng được no bụng.
Ăn xong, Lương Tẫn vẫn còn thèm, hỏi Tống Lăng: “Tẩu tử, mỗi ngày ngươi đều nấu cơm sao?”
Tống Lăng: “Vương gia có ở nhà ta sẽ nấu.”
Câu trả lời thực tự nhiên, lời như ý, nàng xuống bếp đặc biệt để nấu cho phu quân mình ăn.