Tiểu Kiều Thê

Chương 21 : Khai phá thiên tài

Ngày đăng: 12:06 30/04/20


Lương Chinh vừa nghe được, tâm tình phá lệ vui vẻ.



Lương Tẫn nghe, lại không nghĩ ngợi nhiều, chuyển tầm mắt sang nhìn Lương Chinh, “Nhị ca, về sau nhị tẩu có xuống bếp, ngươi gọi ta một tiếng, ta cùng ngươi trở về Vương phủ.”



Tức thì, sắc mặt Lương Chinh đen kịt, lạnh lẽo liếc hắn một cái, “Trong phủ ngươi không có đầu bếp sao?”



Lương Tẫn: “……….”



…………



Ăn xong cơm chiều, Lương Tẫn một người cô đơn chuẩn bị hồi phủ.



Xuất phát từ lễ nghi, nàng muốn tiễn hắn ra phủ, còn chưa kịp đi, Lương Chinh đã giữ tay nàng, “Vương phủ này, A Tẫn so với ngươi còn dành đường hơn, không cần đưa.”



Khi nói chuyện, Lương Tẫn đã thảnh thơi bước tới cửa tiền viện rồi.



Tống Lăng thấy vậy, cũng không cố gắng, quay đầu liền hỏi hắn, “Vương gia, ngươi muốn tới thư phòng sao? Ta không quấy rầy ngươi.”



Nàng hỏi vậy, vì Lương Chinh có thói quen, sau khi trở về từ quân doanh, sẽ ăn cơm chiều rồi tới thư phòng.



Tống Lăng chờ hắn tới thư phòng, nàng liền trở về hậu hoa viên đi dạo, vừa ngắm cảnh, lại có thể tiêu thực.



Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, xác thực hắn dự định đi thư phòng.



“Ta đây….”



“Ngươi đi cùng ta.”



Tống Lăng ngốc lăng, giật mình nhìn hắn.



Lương Chinh lại thấy đôi mắt to tròn, trố ra nhìn hắn, “Ngày mai là sinh nhật Phụ hoàng, ngươi khôngmuốn chuẩn bị gì sao?”



Lương Chinh vừa dứt lời, Tống Lăng mới nhớ tới sự tình đánh đàn mừng thọ lúc trước, sợ tới mức há to miệng.



không nói thêm gì, hắn liền dắt tay nàng quay lại thư phòng.



Đầu Tống Lăng to hơn rồi, nàng thật không hiểu hắn muốn làm gì, không lẽ muốn nàng học bây giờ sao?




Lương Chinh dời tầm mắt xuống cái miệng anh đào nhỏ xinh đẹp.



Môi nàng phấn hồng, thật giống một nụ hoa sắp nở. Hô hấp không tự giác cũng ngừng lại.



Tống Lăng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, có chút sợ hãi không tên. Nàng thật muốn đứng dậy, nhưng đôi tay của hắn, đột nhiên nắm thật chặt.



Trong lòng nhảy dựng lên, lần nữa nhìn hắn, lông mi run rẩy, thanh âm đứt quãng, “Vương…Vương gia….ngươi thả ta xuống, đi…”



Lời vừa dứt, cảm giác hơi thở hắn càng nóng rực.



hắn dựa gần nàng hơn, vầng trán hai người đụng vào nhau. Tống Lăng đều thấy trái tim đập ‘phanh phanh’ cực nhanh, thật như có thể nhảy ra cổ họng vậy. Lương Chinh cười khẽ, tiếng nói thật trầm, “Sợ hãi ư?”



Hô hấp cũng thật gần, Tống Lăng mặt đỏ bừng, muốn lui về phía sau thật khó.



Thấy nàng không đáp, hắn khẽ nâng mắt, lặp lại, “Sợ hãi sao?”



Lông mi Tống Lăng run không ngừng đôi tay chống trên bả vai hắn, “Vương…Vương gia, ngươi, ngươi có đói bụng không, ta giúp ngươi…giúp ngươi làm bữa ăn khuya…a….”



Tống Lăng sợ hãi, mà nàng cũng thật không rõ mình đang sợ cái gì.



Lương Chinh thấy trêu người đủ rồi, liền nhẹ buông tay. Người trong lòng liền gấp gáp thối lui. hắn cười nhẹ, “không có tiền đồ.”



………..



Tống Lăng cũng thấy mình không có tiền đồ thực, chỉ là nàng quá khẩn trương. Lúc hắn gần nàng, nàng chỉ thấy trái tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, trực giác mách bảo nàng nên chạy ngay a.



Dù đã thoát khỏi ma chưởng của ai kia, nhưng mặt Tống Lăng vẫn còn đỏ bừng, lại không dám nhìn hắn, nhẹ vuốt tóc, nhỏ giọng hỏi: “ Ngươi đói bụng không, có muốn ta đi làm đồ ăn khuya cho ngươi?”



Lương Chinh ngước mắt, nhìn bộ dáng đỏ mặt thẹn thùng của nàng, khóe miệng không tự giác hơi hơi cong lên.



hắn đứng dậy, cười trầm thấp, “Bỏ đi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai là sinh thần phụ hoàng, chúng ta tiến cung sớm chút.”



nói xong, liền xoay người, đi vào trong phòng, xốc rèm phòng ngủ đi vào trong trước.



Tống Lăng nghe hắn nhắc tới sự tình ngày mai, mới thu hồi sự ngượng ngùng của mình, hồi phục tinh thần. Nàng lại vội vội vàng vàng theo vào, “Nhưng ta còn học chưa xong, làm sao bây giờ??”