Tiểu Kiều Thê

Chương 27 : Ngoài dự đoán!

Ngày đăng: 12:06 30/04/20


Edit: 1900



Ý cười trong mắt Lương Chinh càng sâu, “Vậy sau này bổn vương sẽ kêu nàng là A Lăng nhé?”



Tống Lăng cầu còn chẳng được, vừa nghe vậy, liền vội vàng gật đầu, “Được a.”



Lương Chinh nhìn Tống Lăng, tuy rằng nàng nói dối để lừa hắn, nhưng bộ dáng ngây thơ kia, thật sựkhông giống như một nữ nhân có tâm cơ thâm trầm a.



Đôi mắt nàng trong sáng lại thanh triệt, thật sự rất khó để khẳng định nàng là gián điệp a.



Dĩ nhiên, nàng vẫn lừa dối hắn!



“Vương gia, ngươi đói bụng chưa, chúng ta đi dùng cơm đi.” Thấy Lương Chinh không hỏi mình nữa, Tống Lăng liền cảm thấy không khítrongthư phòng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



Tống Lăng tay cầm đôi đũa, cẩn thận gắp một khối thịt cá, “Vương gia, ngươi ăn cá a.”



Lương Chinh liếc mắt nhìn nàng, than thầm, đành cầm lấy chiếc đũa bắt đầu dùng bữa, cúi đầu chính là ăn miếng cá nàng vừa gắp.



Nguy cơ được giải trừ, trong đầu tức khắc lại nghĩ tới lời Lương Chinh vừa nói.



Ngày hôm qua, chẳng lẽ, nàng đã cùng hắn làm cái gì gì đó sao?



Chỉ là, vì sao một chút cảm giác nàng cũng không có a.



Nàng ngày hôm qua thật sự đã cùng hắn?



Chính là nàng vì cái gì một chút cảm giác cũng không có.



Tống Lăng rũ đầu, vừa ăn vừa nghĩ, thi thoảng lại ngước mắt nhìn Lương Chinh một cái.



Lương Chinh mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không nhìn nàng, “Nhìn cái gì?”



Tống Lăng giật mình, không biết nghĩ cái gì, mặt đột nhiên đỏ bừng, “không…không có gì!”



Nàng lại gục đầu xuống càng thấp, gương mặt thật nóng, đỏ bừng từ hai tai xuống tận cổ.



Lương Chinh thấy nàng ấp úng, ai kia, đáy mắt hiện lên một tia ý cười.



Cơm nước xong xuôi, hắn muốn vào cung một chuyến, Tống Lăng đưa người ra tận cửa Vương phủ, dọc đường đi vẫn cứ thẹn thùng đỏ mặt, hoàn toàn không dám nhìn hắn.



Trước cửa Vương phủ, Lương Chinh chuẩn bị lên ngựa, quay đầu vẫn thấy người kia rũ đầu, không cầm được bật cười, hắn hơi cúi người, ở bên tai nàng thấp giọng nói, “Buổi tối nhớ chờ ta.”




Mày kiếm nhăn lại, bước qua, không nói một lời, liền trực tiếp chặn ngang người bế lên.



Tống Lăng bị hành động đột ngột này dọa sợ, theo bản năng liền hét lên.



Thấy người này là Lương Chinh, tức khắc sửng sốt.



Lương Chinh trầm mặt, duỗi tay trực tiếp bắt lấy tay nàng, xúc cảm lạnh lẽo tận xương, ấn đường nhăn lại thành một đường, hung hang nói, “Ngươi bị điên hay sao? Trời lạnh như vậy, là ngại thân mình quá tốt?”



Tống Lăng cắn môi, không dám hé răng.



Lương Chinh ôm người một đường thẳng về phòng.



Trong phòng có chậy than, hắn liền đặt nàng trên ghế, cầm hai tay của ai kia, đặt lại gần chậu than.



Mặt ngẩng lên, nhìn Tống Lăng bị lạnh tới mặt đỏ bừng, hung hang nói, “Ngươi không biết lạnh?”



Tống Lăng lắc đầu, “Ta không thấy lạnh.”



Đôi tay nàng được hắn nắm, lại đặt rất gần chậu than đỏ.



Lòng bàn tay dần ấm, tâm cũng ấm lên theo.



Đôi mắt không chớp mà nhìn hắn, một mành nội tâm cô độc cũng như được sưởi ấm;



Nàng nhìn Lương Chinh, nhịn không được mở miệng, nhẹ nhàng lại tràn ngập cảm kích, “Vương gia, cảm ơn ngươi.”



Lương Chinh hơi ngẩn ra, hạ mắt nhìn nàng.



Tống Lăng nhấp môi, tự nhiên thấy hơi thẹn thùng, cúi đầu nhìn tay mình.



Lương Chinh nhìn mặt nàng hồng hồng, bất đắc dĩ than nhẹ, xoa đầu nàng, “Xuẩn chứ không ngu?”



hắn đứng lên, xoay người vào gian trong, muốn lấy một kiện áo choàng khác cho nàng.



Tống Lăng ngồi sưởi ấm, nói với bóng lưng ai kia, “Vương gia, ta có chút nhớ nhà, ta có thể trở về mộtchuyến chứ?”



“Lại chờ mấy ngày nữa, đợt này ta đang có việc gấp.” Lương Chinh mwor tủ quần áo, tìm kiếm nửa ngày mới đem kiện áo khoác lông chồn ra.



Tống Lăng vừa nghê vậy, vội nói, “không cần, không cần! Ta tự mình trở về là được rồi, còn có cả Tử Diên nữa.”