Tiểu Kiều Thê

Chương 28 : Cường thế xuất hiện!

Ngày đăng: 12:06 30/04/20


Edit: 1900



Nàng muốn về Ích Châu để thăm phụ thân và đệ đệ, làm sao có thể để hắn cũng đi theo chứ!



Cách rèm cửa, Lương Chinh liếc nàng một cái, “Vui đùa cái gì? Ngươi lần đầu tiên hồi môn, há có đạo lý bổn vương không đi cùng?”



Tống Lăng: “………”



Lương Chinh cầm áo lông chồn của hắn ra, đang muốn bước ra, mà thời điểm xoay người, tầm mắt hắnbị hấp dẫn bởi một quyển sách ở đầu giường.



Mi hơi hạ xuống, duỗi tay cầm lấy.



Tống Lăng đang ngồi bên ngoài, nhìn thấy hắn cầm quyển sách, sửng sốt hồi lâu, mới như nhớ tới cái gì, đôi mắt trừng lớn, sợ tới mức nhảy dựng lên từ ghế.



Sách! Cuốn sách Tử Diên đưa cho nàng, nàng đều quên cất nó đi a.



“không cần xem, không được xem.” Nàng kêu to một tiếng, chạy như bay, duỗi tay liền muốn giật lại cuốn sách.



Lương Chinh chỉ cảm thấy bìa ngoài cuốn sách là lạ, nhưng phản ứng của nàng lại lớn như vậy? Nếu nàng không muốn hắn xem, ngược lại, hắn lại càng có hứng thú.



Tay cầm cuốn sách giơ cao lên, do ưu thế về chiều cao, dĩ nhiên Tống Lăng đâu có lấy được )



Tống Lăng thật sự là bấn, nàng sốt ruột lắm rồi đấy, “Ngươi trả lại cho ta!”



Lương Chinh nhướng mày kiếm, “Là cái loại sách gì mà ta không thể xem?”



Lương Chinh thấy nảng nhảy lên, bám víu lấy cánh tay mình, lại càng giơ tay cao hơn, đáy mắt đều là ý cười, “một nha đầu đến chữ to đều không biết như nàng, dĩ nhiên lại biết đọc sách? Thế nào, nàng đanghọc chữ sao?”



“không cần ngươi lo, trả lại sách cho ta đây!”



Nàng gấp gáp, mặt đỏ bừng, cố tình, hắn lại không chịu trả lại chứ.



Tống Lăng khẩn trương, để hắn thấy cuốn sách này, mặt mũi nàng biết đặt ở đâu đây?



Cả người Tống Lăng bám trên người Lương Chinh, dù vậy vẫn không thể với được cuốn sách.



Lương Chinh cao hơn Tống Lăng, hai người căn bản không cùng một cấp bậc, hắn giơ tay lên, nhàn nhã mà mở trang đầu tiên…..



“A! không được xem, không được xem!”




Tống Lăng nhăn mày, quay đầu lại, nhìn nam tử áo lam cà phất cà phơ tiến lại, “Tiểu cô nương, ngươi sẽ không nghĩ sẽ mang người đi như vậy chứ?”



Tống Lăng đón nhận ánh mắt hắn ta, “hắn nói, hắn không trộm đồ vật của ngươi.”



“hắn nói không trộm nghĩa là hắn không trộm sao!”



“hắn sẽ không nói dối! hắn nói không trộm, chính là không trộm!”



Nam nhân kia cười ha hả, “Nghe khẩu khí này của ngươi, là muốn mang người đi như vậy?”



Tống Lăng nhíu mày gắt gao, “Ngươi muốn làm cái gì?”



Nam nhân kia đánh giá trên dưới Tống Lăng một lần, trên mặt lộ ý cười đáng khinh, “Như vậy đi, ngươi trở về làm tiểu thiếp của ta, bổn thiếu gia có thể suy xét buông tha cho hắn.”



“Ngươi đánh rắm! Ngươi là cái thứ gì! Loại rác rưởi như ngươi, đến xách giày đều không xứng!” Tống Khê che chở tỷ tỷ mình, không màng chính mình bị thương, lập tức bảo hộ Tống Lăng đến phía sau, đôi mắt gắt gao trừng mắt nhìn tên Trương Tam kia.



Trương Tam bị nói đen cả mặt, có loại xúc động muốn hộc máu, “Ta thấy ngươi là không muốn sống nữa!”



“Người không muốn sống nữa là ngươi!” Từ trong đám người, có một âm thanh trầm thấp truyền tới, vừa nghe đã cảm thấy một cỗ áp bách cường thế.



Tống Lăng nghe âm thanh quen thuộc, thân thể cứng đờ.



Lương Chinh một thân hắc y, phía sau có bốn gã thị vệ mang đao xuất hiện.



Thân hình cao thẳng, cả người tản mạn ra khí tràng cao cao tại thượng.



Dượng của Trương Tam là Binh Bộ Thị Lang, cũng là cấp dưới của Lương Chinh. Thấy người vừa xuất hiện, sợ tới mức đầu lưỡi đều cứng đơ, “Vương... Vương gia….”



Lương Chinh đã ở bên ngoài từ lâu, từ lúc Tống Lăng đi tới gần người thiếu niên kia, tới lúc hắn kêu nàng tỷ tỷ, toàn bộ, hắn đều xem rõ ràng.



Nếu tình báo của hắn không sai, thì Tạ tri phủ cũng chỉ có một thiên kim, không có nhi tử!



Lương Chinh nhìn Tống Lăng cả người cứng đờ, Tống Khê mặt đều là máu, tầm mắt lại dừng trên người Trương Tam, “Em vợ của Bổn vương lại phải đi trộm tiền của ngươi?”



Thanh âm mang ý cười giễu cợt, lại cũng mang theo thông tin khủng bố.



Trương Tam sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, “Vương… Vương gia, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái sơn! Ngài tha mạng cho tiểu nhân đi!”