Tiểu Kiều Thê

Chương 30 : Vô tâm mà đi

Ngày đăng: 12:06 30/04/20


Edit: 1900



Bỏ hắn lại có thể vui vẻ như vậy sao?



Lương Chinh càng nghĩ càng giận, đứng dậy đột ngột từ trên ghế, hừ một cái, giọng điệu lạnh lùng, “Cũng chỉ là một nữ nhân thôi! Bổn vương chả lẽ không có nàng không được!?”



Lương Tẫn: “……”



Về Tống Lăng, nàng kéo hai người kia chạy trong đêm khuya thật lâu, gần như chạy tới cửa thành luôn rồi.



Lúc này, bỗng thấy Tử Diên hét ‘a’ một tiếng, bước chân đột nhiên dừng lại.



âm thanh này dọa Tống Lăng và Tống Khê, hai người cũng dừng chân, “Làm sao vậy?”



Tử Diên nhìn nàng, khẩn trương nói, “Tống cô nương, ngươi có bạc trên người không?”



Tống Lăng ngây người rồi, đôi mắt trợn tròn.



Tử Diên xem cái biểu tình này ) biết ngay nàng không có, vội la lên, “Chúng ta chạy gấp quá, đều quên mang bạc bên người, hiện tại phải làm sao a?”



Tống Lăng ngốc lăng, “Vậy…vậy phải làm sao a?”



Tử Diên trả lời rất nhanh, “Chúng ta trở về lấy a, của hồi môn của tiểu thư có không ít bạc đâu, bây giờ chúng ta về lấy luôn đi, Vương gia cũng không để ý đâu.”



Tống Lăng nghe vậy, kinh hoảng lắc đầu, “không được! Tuyệt đối không được! Ta đã nói với Vương gia tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt hắn, vạn nhất bị nhìn thấy, hắn mà đổi ý trị tội chúng ta, thì bị chém đầu mất!”



Tống Lăng vừa chạy ra khỏi hang cọp, làm sao còn dám trở về chứ!



Tử Diên sốt ruột, cau mày, “Vậy phải làm sao? không có bạc sao mướn được xe ngựa, không lẽ chúng ta chạy bộ trở về sao?”



Tống Lăng cắn môi, suy nghĩ chốc lát, lại nhìn đệ đệ Tống Khê bên cạnh.



Mặt hắn xanh tím, trên mặt còn có vết máu, đang chăm chú nhìn nàng.



Tống Lăng đau lòng, duỗi tay sờ thái dương hắn, miệng vết thương ứ huyết, “A Khê, đau không?”



Tống Khê lắc đầu, giữ chặt tay nàng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, “Tỷ, ngươi nói cho ta đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



không phải tỷ nói mình tới kinh thành để làm thêu nương sao?( thêu nương, ý là nương tử làm thêu thùa ấy các nàng) Vì sao tỷ lại nhận thức Vương gia? Lại vì cái gì, mọi người đều kêu nàng là Vương phi? Và hiện tại, vì sao muốn chạy trốn?


hắn giơ tay, liền đoạt rượu thuốc trong tay Tống Lăng, “Tỷ, để ta tự bôi đi, cũng không còn sớm, ngươi về phòng nghỉ ngơi.”



Tống Khê khuôn mặt căng cứng, Tống Lăng biết hắn còn đang tức giận, muốn nói cái gì, lại cũng không biết nên nói gì mới tốt. Việc đã tới mức này, cũng không có gì để mà giải thích nữa!



“Được, chính ngươi tự bôi đi, tỷ về nghỉ ngơi trước.” nói xong, liền quay người đi ra, cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng giúp hắn.



Rửa mặt xong, trở về phòng thì Tử Diên đã ngủ rồi.



Tống Lăng chân tay nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức nàng dậy.



Lăn lộn cả một đêm, dù rất mệt, lại không tài nào chợp mắt, trong đầu chỉ toàn là thân ảnh của Lương Chinh.



Vừa nãy chỉ lo bảo mệnh, giờ bình tĩnh lại, trong lòng có chút khó chịu, cả người vô lực, lại không rõ vì sao!



Trong bóng tối, đôi mắt nhìn nóc nhà, hốc mắt bỗng chua xót, thật muốn khóc.



Nước mắt cũng không kiềm được mà chảy xuống, chỉ là, chính nàng cũng không biết vì sao. rõ ràng, Lương Chinh đã buông tha nàng, hắn cũng không truy cứu Tạ gia, nàng phải cao hứng cười vui vẻ mới đúng chứ????



….



không phải chỉ mình Tống Lăng không ngủ được, trong Vương phủ, Lương Chinh cũng như vậy.



Thời gian này, hắn đều có thói quen ngủ chung một giường cùng Tống Lăng, nha đầu kia ngủ mơ mơ màng màng đều chui vào trong lồng ngực hắn, thói quen được ngửi hương hoa trà nhàn nhạt bên người, giờ không thấy, khả năng là vắng vẻ trong lòng đây.



Lăn lộn qua lại, đều ngủ không được, liền đứng dậy đi luyện kiếm a!



Luyện kiếm cần tập trung tinh thần, như vậy, cũng không cần nghĩ tới cái nữ nhân không tim không phổi đó nữa.



một lần luyện, là luyện tới hừng đông!



một thân đều là mồ hôi, lau mặt tắm sơ qua, liền xuyên một chiếc quần dài màu đen trở lại hậu viện. Thời điểm lấy xiêm y, đôi mắt lơ đãng nhìn lại xiêm y hồng hồng đỏ đỏ bên cạnh, lại không ngăn được mà hạ mi.



một lúc lâu, mới đóng tủ thật mạnh, ‘rầm’ một cái, sắc mặt đen thối hoắc.



Tài thúc gọi nha hoàn bưng bữa sáng tới, một chén đậu đỏ, ba cái màn thầu, ba cái xíu mại, một bát dưa muối, cùng dĩ vãng không khác biệt lắm.



Lương Chinh cũng không để ý, đồ ăn đều là phòng bếp dựa theo thói quen của hắn mà làm.



Nào biết được, Lương Chinh uống một ngụm cháo, liền nhíu mi, “Cháo này là ai nấu? Sao lại khó uống như vậy?”